Chương 1002: Con gái lớn rồi không giữ được
Tay của Đế Hạo Thiên luống cuống run một cái, rượu cũng đổ hết lên quần, anh ta lập tức bật người đứng lên. Người hầu đưa khăn mặt qua nhưng Đế Hạo Thiên làm gì còn tâm trạng mà lau: “Không cần”
Đế Bắc Lâm lo lãng đặt ly rượu lên bàn: “Rốt cuộc anh làm sao vậy? Mấy lời như rượu không khác gì trước kia mà cũng có thể nói được sao? Trái tim của Anh Thy cũng bị anh làm tổn thương”
*,” Đế Hạo Thiên hoảng sợ, dường như nói rất có lý, trong lòng vô cùng hối hận, nhưng sự tức giận không có chỗ nào để bộc phát ra.
Anh ta quay đầu nhìn về phía anh cả mặc dù đang ngồi trên ghế nhưng cả người đã chìm vào trong bầu không khí lo lắng, quát: “Đế Hoàng Minh, lần nào anh cũng như vậy, chọc tức Anh Thy rồi tự thấy khó chịu. Để làm gì chứ”
“.” Đế Hoàng Minh, Đế Bắc Lâm.
Bên trong phòng để quần áo, cứ mười ngày sẽ mua sắm một lần, tất cả đều là nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới. Mỗi lần đến ngày thứ mười, sẽ có rất nhiều hàng hiệu tự đưa đến cửa mặc cho cô lựa chọn.
Không cần cô phải đi dạo phố.
Đế Anh Thy cầm một bộ váy dài khoa tay múa chân trước tấm gương, tự lẩm bẩm: “Cái váy dài không có tay màu ngó sen này có đẹp không?”
“Anh ba đã giúp em chọn, tất nhiên là đẹp rồi”
Đế Bắc Lâm đi vào trong phòng để quân áo, đứng ở sau lưng Đế Anh Thy, nhìn làn da trắng nõn trong suốt của em gái qua gương, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương: “Hơn nữa, có.
cái gì mà Anh Thy của chúng ta mặc không đẹp chứ?”
“Em là em gái của anh, tất nhiên là anh thấy đẹp rồi” Đế Anh Thy thẹn thùng, khuôn mặt đều ửng đỏ.
“Ngượng sao? Để anh ba nhìn xem”
Đế Bắc Lâm nâng gương mặt nhỏ của Đế Anh Thy lên, quả thật là nâng trong lòng bàn tay cũng sợ tan: “Em gái của anh đúng là xinh đẹp đáng yêu, khiến anh ba yêu thích không nỡ buông tay”
“Anh ba, có ai lại khen em gái mình như vậy sao?” Đế Anh Thy bất đắc dĩ.
“Đây là sự thật. Trong mắt anh ba người khác chỉ là cái khung xương di động, Anh Thy thì khác”
Đế Anh Thy trợn mắt há mồm, khung xương di động?
“Đã đánh răng chưa?” Đế Bắc Lâm hỏi.
“Vân chưa đánh. Sao vậy?”
“Chẳng trách lại thơm thơm”
Khóe miệng của Đế Anh Thy co quắp lại, anh ba, anh đủ rồi đó. Kéo tay của anh ta ra, đẩy anh ta đi: “Ra ngoài ra ngoài, em muốn thay quần áo”
Sau khi đẩy Đế Bäc Lâm ra ngoài, Đế Anh Thy khóa cửa lại, cô đang muốn chọn một bộ quần áo thật đẹp để mặc đi tìm Tân Hành Chỉ, mới không muốn bị làm phiền đâu.
Đế Anh Thy lại ướm thử cái váy màu ngó sen kia lên người, nếu mặc bộ váy này xuất hiện trước mặt Tân Hành Chỉ thì anh ta có thể ngây người ra luôn không?
Đế Anh Thy chọn đi chọn lại trong phòng để quần áo muốn hoa cả mắt, khiến cô mệt nửa sống nửa chết, cuối cùng vẫn chọn cái váy dài màu ngó sen kia.
Một ngày Đế Anh Thy thay đổi mấy bộ đồ là chuyện thường xảy ra, dù sao có nhiều quần áo như vậy mặc cỡ nào cũng không hết được.
Sau khi thay quần áo xong, cô lại lén lút chạy ra ngoài sau lưng anh ba.
Đế Bắc Lâm nhìn bóng dáng màu ngó sen đang chạy trốn bên ngoài qua cửa số sát đất, trên tay nảm chặt lấy dao phẫu thuật đang lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Con gái lớn rồi không giữ được nhỉ? A, ai mới xứng đây?”
‘Vung tay hất dao trên tay ra, dính sát vào vách tường.
Nhìn gân một chút, có một con muỗi đang bị ghim vào vách tường.
Một chiếc xe sang trọng màu đen đang chạy trên đường lớn không người không xe ở đảo Trân Châu, dọc bên đường có trồng cây kiểng và cây cọ.
Tư Hải Minh lười biếng ngồi ở ghế phía sau, ánh mắt nhìn ra bên ngoài xuyên qua cửa Số xe.
Chương Vĩ cùng xe nhìn ngài Hải Minh đang im lặng.
Nói thật, từ sau khi Đào Anh Thy mất, ngài Hải Minh rất ít khi nói chuyện, chỉ nói chuyện liên quan đến công việc, gần như không có lời nào liên quan đến chuyện cá nhân.
Ngài Hải Minh là người có dã tâm, thủ đoạn độc ác, không ai địch lại.
Mà sự tồn tại của Đào Anh Thy, dường như chính là vì muốn lấy mạng của ngài Hải Minh.
Xe dừng ở bên ngoài vườn nho, Chương Vĩ nói: “Ngài Hải Minh, đã đến nơi rồi”