Chương 1151: Làm lành
Đế Anh Thy đứng trước cửa chính được chạm khắc theo phong cách phục hưng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ tối qua đến sáng nay nhưng không hiểu sao, cô. vẫn cảm thấy hơi hồi hộp.
Cứ như thể cô sẽ không thể trốn thoát sau khi bước vào đó vậy.
“Sao em không vào đi?”
Một giọng nói trầm khàn truyền đến từ.
sau cánh cửa, khiến Đế Anh Thy đang không đề phòng bỗng giật mình. Sau đó một bàn tay †o lớn xuất hiện sát mặt cô, đặt ở trên cánh cửa, dùng một lực nhẹ, mở cửa ra Đế Anh Thy xoay người rồi lùi lại, không ngờ lại đạp trúng khoảng không đẳng sau…
“AI” Cơ thể cô ngã về phía sau.
Bóng đen đi theo túm lấy eo cô, không chỉ ổn định cơ thể sắp ngã của Đế Anh Thy mà còn kéo cô vào, rồi đóng sầm cửa lại.
Đế Anh Thy vừa bình tĩnh lại thì đã thấy mình đang năm gọn trong vòng tay của Tư Hải Minh, khoảng cách thân mật này khiến cô sợ đến mức lập tức giãy dụa rồi lui về sau, đứng cách một mét, rồi nhìn hắn đầy phòng thủ.
Chẳng phải hắn đang đứng phía trong của à? Sao anh ta lại ra ngoài được?
Bởi Đế Anh Thy vẫn luôn không yên lòng, nên không hề biết Tư Hải Minh đã đi theo cô từ khi du thuyền cập bến.
Sao Tư Hải Mình có thể để cô đi bộ một mình từ bến tàu đến biệt thự được, nên anh sẽ đi cùng cô.
Có lẽ trong mắt người ngoài, hẳn gần như là một kẻ cuồng theo dõi đầy cố chấp…
“Bên trong chuẩn bị bánh ngọt mà em thích rồi, vào đi!” Tư Hải Minh mở miệng, cố gắng kiềm chế giọng nói của mình. Anh sợ giọng mình không dịu dàng, sẽ khiến cô sợ hãi.
“Không cần đâu, anh muốn nói gì thì nói luôn đi” Đế Anh Thy nói: “Tôi… tôi quên mang những thứ mà anh tặng tôi mất rồi. Những thứ đó trị giá bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại cho anh, chúng ta chia tay”
Sao cô không thể nói rãng mình đã vứt chúng đi? Lúc này mà cô vẫn còn suy xét đến mặt mũi của hắn ư?
“Chia tay?” Tư Hải Minh nghe vậy, mặt mũi biến sắc. Anh nện bước đến gần Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy phát hiện ra mưu đồ của hắn, không khỏi lùi bước.
“Bảo bối, sao chúng ta có thể chia tay nhau được? Nhỉ?”
“Tại sao… Sao lại không? Tôi đã nói rồi, anh tặng tôi thứ gì, tôi sẽ trả lại hết cho anh!”
Nghĩ đi nghĩ lại thì Đế Anh Thy chỉ nhận mỗi chiếc đồng hồ đeo tay và sợi dây chuyền của hắn khi hai người vẫn còn qua lại.
Những thứ này tương đối đắt tiền.
Dù sao cũng chẳng thế bên nhau được nữa, cứ quy hết thành tiền là được, phải không?
“Còn trái tìm của tôi thì sao?” Tư Hải Minh đẩy Đế Anh Thy vào góc tường, hẳn nhìn cô, mặt gần trong gang tấc, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Em trả lại trái tim cho tôi, rồi tôi sẽ biến mất”
“T.. trái tim gì chứ?” Đế Anh Thy bị lời nói của anh dồn ép đến mức run rẩy.
“Em là nút chết trong trái tim tôi, nếu cưỡng ép gỡ ra, tôi sẽ chết!”
Đế Anh Thy kinh ngạc nhìn hắn, Tư Hải Minh cũng có thể nói ra những lời hoang đường như vậy sao?
“Nhưng… tôi đâu phải là người gỡ nứt?”
“Là em Đôi môi hồng hào như những cánh hoa của Đế Anh Thy run lên, chính cô cũng không hiểu.
Người đàn ông này không thừa nhận rằng hắn chỉ coi cô như một kẻ thay thế ư2 Chẳng lẽ chính hắn cũng không hiểu? Thất tình đến điên rồi?
“Vậy tôi hỏi anh, Hoài Thy nghĩa là gì?”
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh chấn động, nhìn thẳng vào Đế Anh Thy.
Trái tim Đế Anh Thy lạnh lẽo hẳn đi. Xem ra, cô đã hỏi trúng người trong lòng Tư Hải Minh rồi phải không?
Cô tự giễu: “Tất cả những gì anh muốn là khuôn mặt của tôi. Tôi nghĩ, giữa anh và Đào Anh Thy có hiểu lầm gì đó, nếu không, lúc nhìn thấy tôi, anh cũng chẳng nhất quyết phải theo đuổi cho bãng được. Có lẽ chính anh cũng chẳng phân biệt được, tôi là Đế Anh Thy hay Đào Anh Thy. Thật là nực cười, tôi không chỉ có gương mặt giống cô ấy, ngay cả tên cũng chẳng khác bao nhiêu… “
“Đào Bảo Thy… đã là quá khứ rồi” Tư Hải Minh nói.
“Đừng làm phiền tôi nữa, tôi không có lòng khoan dung lớn đến vậy đâu. Nếu ngoại hình của tôi khác Đào Bảo Thy, tôi sẽ không quan tâm đến quá khứ của anh. Nhưng rõ ràng không thể. Lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta không hề đơn giản như vậy. Dù sao tôi cũng đã nói chia tay với anh rồi,đồng ý hay không thì tùy anh. Tạm biệt” Đế Anh Thy đi tránh qua người hẳn, nghiêng người lách qua.
Cô giơ tay ra mở cửa.
Nhưng khi cánh cửa chỉ vừa mở ra được một chút, nó đã bị một bàn tay mạnh mẽ đặt lên rồi đóng sầm lại.
Đế Anh Thy bị dọa đến mức phát cáu.
Rõ ràng là cô có những ba người anh trai vô cùng quyền lực, hơn nữa gia cảnh của cô cũng giàu có như vậy, tại sao cô lại phải sợ Tư Hải Minh? Chỉ vì hắn ta xuất thân từ thủ đô Hải Hạ?
“Anh Thy, đừng đi ..” Khi Đế Anh Thy đang lúng túng, người đàn ông phía sau đã vùi mặt vào chỗ lõm trên cổ cô, như thể hăn chỉ là một kẻ yết đuổi vậy.
Như thể sự mạnh mẽ vừa rồi chỉ là ảo ảnh của cô…
Đế Anh Thy sững sờ, không biết phải làm Sao.
Tâm trạng của Tư Hải Minh thay đổi quá nhanh khiến cô không thể theo kịp biết phải làm sao…”
Đế Anh Thy nhìn bàn tay đang giữ cửa của mình và bàn tay đang chống trên cửa không buông của Tư Hải Minh, nếu dùng sức, cô không thể đấu lại hẳn. Cô cũng không muốn đánh nhau với hẳn vì chuyện này.
“Tư Hải Minh, anh từng nói, nếu anh khiến tôi cảm thấy không vui dù chỉ một chút thôi, anh cũng sẽ thả tôi đi. Anh định nói mà không giữ lời sao?”
Tay của Tư Hải Minh chạm vào mặt cô.
Hãn nâng căm cô lên, để mặt cô đối diện với mặt với anh: “Tôi chưa bao coi em là kẻ thay thế. Chưa bao giờ.”
Đôi mắt đen sâu thẳm không đáy ấy chứa đựng quá nhiều tình yêu khiến Đế Anh Thy không thể chịu đựng nổi, ánh mắt cô bắt đầu run lên.
Hắn không ngừng nói “Chưa bao giời”, nhưng tại sao? Vậy Đào Anh Thy là ai? Chẳng lẽ không phải vì quá nhung nhớ nên hắn mới có thương hiệu mang tên cô ấy và lưu ảnh của cô ấy trên máy tính ư?
“Đào Anh Thy là… là một người rất quan trọng trong trái tìm tôi” Giọng nói của Tư Hải Minh trầm thấp và khàn khàn, hơi thở nóng rực phả vào mặt Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy nghe vậy, trái tim như trùng xuống, một cảm giác chua xót tràn ngập khoang ngực. Quan trọng… đến nhường nào?
“Anh Thy, ai cũng có quá khứ của mình.
Nhưng tôi thề, em không phải kẻ thế thân”
Đế Anh Thy run rẩy nhìn hän, cô không nhịn được bị hút vào trong đôi mắt sâu thẳm kia Ai cũng có quá khứ, tất nhiên cô biết điều này. Nhưng tình cảm cũng chia lần lượt trước sau. Vì vậy nên giờ đây, cô ấy mới bị đặt trong tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Tư Hải Minh ép sát từng bước, khiến cô không còn đường lui.
“Anh… có yêu cô ấy không?”
“Tôi yêu em”
Câu nói này như đánh vào lòng Đế Anh Thy, khiến tim cô như ngừng đập.
Dù biết tình cảm có phân trước sau, cô vẫn muốn ích kỷ, mong răng Đào Anh Thy kia chỉ là người quan trọng trong lòng hắn, còn người hẳn yêu… là cô.
Tư Hải Minh không cho cô chút thời gian nào để suy nghĩ. Vừa nói xong, đôi môi mỏng của hản không thể đợi được mà hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Đế Anh Thy, hẳn dùng sự quyết liệt và cố chấp để chiếm đoạt đôi môi cô.
Cơ thể Đế Anh Thy như nhũn ra, Tư Hải Minh bế cô như bế công chúa, xoay người bước vào phòng trong.
Hãn đi qua phòng khách rồi tiến thắng đến đài quan sát ở phía sau.
Dưới đài ngắm cảnh, một chiếc du thuyền sang trọng cập bến trên bờ biển, Tư Hải Minh bế Đào Anh Thy bước lên thuyền “Anh .. Đế Anh Thy vừa định nói gì đó, cái miệng nhỏ nhăn lại bị Đế Hải Minh hôn mạnh, dường như không cho cô có cơ hội được phản kháng.
Sau khi vào phòng, Tư Hải Minh dùng chân đá cửa, cánh cửa đóng lại “âm” một cái, sau đó hẳn bế Đế Anh Thy ném lên giường.
Trên đường đi đến đây, cái miệng nhỏ nhắn của Đế Anh Thy đã bị anh ta tàn phá không thôi.
Cô thở hổn hến, cảm thấy như mình có thể tắt thở bất cứ lúc nào, lại còn hoa mắt chóng mặt.
Rõ ràng là đang hôn, nhưng cô cảm thấy mình sắp chết rồi.