Chương 808
Việc đóng cửa này tất nhiên là không được bình thường rồi.
Đào Anh Thy không cần đoán cũng biết là ai làm. Trừ Tư Hải Minh hay lấy quyền đè người thì còn ai nữa chứ! “Đào Anh Thy, cái bánh này ngon không? Tiệm nào thế? Đến lúc đó tôi có thể giới thiệu đồng nghiệp đi nếm thử!”
Đào Anh Thy cũng không biết là mua chỗ nào, nhưng những thứ Tư Hải Minh mua thì chưa bao giờ kém cả. “Cô cầm lấy mà ăn đi.”
Đào Anh Thy nhìn cái bánh kem đó rồi nói. “A? Cho tôi ư?”
“Đúng thế.”
Đào Anh Thy nói, lần trước Lâm Anh mua đồ ăn cho cô. Có qua có lại mới toại lòng nhau, bây giờ mượn hoa hiến phật cũng được.
“Cảm ơn cô.” Lâm Anh vui vẻ mà xách hộp bánh rời đi.
Đào Anh Thy chẳng hề có chút tiếc nuối nào, cô chẳng muốn anh bánh kem mà Tư Hải Minh tặng, nếu không thì cũng chẳng để đó.
Nếu như có thể thì cô chẳng muốn nhận bất cứ thứ gì từ anh ta cả.
Chưa được bao lâu thì Lâm Anh đã chạy vào, cô ta để bánh kem lại lên bàn, vẫn còn nguyên vẹn.
Đào Anh Thy có chút không hiểu: “Sao cô không ăn?”
“Đào Anh Thy, bánh kem này không phải là do cô mua đúng không?” Lâm Anh hỏi một cách kín đáo.
Đào Anh Thy nhìn về phía bánh kem với vẻ hơi chột dạ: “Sao không phải tôi mua chứ?”
“Cô sẽ không bao giờ mua bánh kem mắc như thế này đâu.”
“Tôi hẹp hòi đến thế à?” Đào Anh Thy tự hỏi. “Không phải là cô hẹp hòi! Chúng tôi vừa tra trên mạng, bánh kem này phải hơn ba triệu một cái, sao cô mua nó chứ? Đến tổng giám đốc đài truyền hình cũng không xa xỉ như thế!”
Đào Anh Thy nhìn về phía chiếc bánh kem chỉ lớn hơn lòng bàn tay của Tư Hải Minh một chút xíu kia mà không khỏi ngơ ngẩn: “Cái này mắc đến thế à?” “Đúng là không phải do cô mua rồi.”
Đào Anh Thy cười ngượng. “Là ngài Hải Minh mua à? Thế thì tốt quá rồi.” “Cái gì mà tốt chứ?” “Cô không biết đâu, sau khi cô bị ngài Hải Minh dẫn đi thì chúng tôi đều lo rằng cô sẽ không về được nữa!” Lâm Anh nói với vẻ nghiêm túc.
Đào Anh Thy biết, sự đáng sợ của Tư Hải Minh đã được đồn khắp! “Các cô nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng sao đâu.” Cô nói. “Đào Anh Thy, đây là bánh kem do ngài Hải Minh mua cho cô, sao cô có thể cho tôi ăn chứ? Lần sau không được làm thế nữa đâu đấy, nếu như bị ngài ấy biết thì cô toi đời, tôi cũng sẽ toi đời theo rồi!” Lâm Anh nói xong rồi đi ra khỏi phòng.
Đào Anh Thy nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mấy giây rồi đưa tay mở hộp ra.
Một mùi sữa thơm nồng đập vào mặt cô.
Nó đẹp đến mức không giống như là một chiếc bánh kem mà càng giống một tác phẩm nghệ thuật hơn!
Điều quan trọng là sau khi Tư Hải Minh tặng một lần thì ngày hôm sau cũng tặng, ngày thứ ba cũng thế. Lần nào anh cũng muốn Đào Anh Thy tự mình xuống bãi đỗ xe lấy.
Cô còn chẳng từ chối được, anh ta quá bá đạo! Không phải ngày nào anh ta cũng trăm công nghìn việc sao? Sao lại rảnh đến thế chứ?
Đào Anh Thy tan việc thì về nhà trọ.
Nhưng cô vừa bước ra khỏi cửa thang máy thì đột nhiên khựng chân lại.
Tư Viễn Hằng đang đứng trước cửa phòng cô, anh ta dựa lưng vào bức tường phía sau rồi cúi đầu xuống.
Anh ta quay đầu nhìn sang, ánh đèn vàng ấm như từng dải vàng vụn rơi vào người anh ta, lấp lóe như ánh sao trên trời. “Anh Thy.”
Đào Anh Thy tỉnh táo lại rồi đi tới trước mặt Tư Viễn Hằng mà hơi ngước mặt lên.
Sắc mặt của anh ta hơi tái nhợt, cô hỏi với vẻ bất đắc đĩ. “Chắc chắn là vết thương của anh chưa khỏi hẳn! Không nằm viện mà chạy tới đây làm gì?”
“Em không sao chứ?”
“Anh chạy tới đây là vì xem em có việc gì không à? Em không gọi lại, cũng không trả lời tin nhắn, anh cũng biết ý em rồi chứ?”
Đào Anh Thy nhìn Tư Viễn Hằng với sự bình tĩnh: “Tư Viễn Hằng, anh như thế khiến em phải làm sao đây?”