Chương 321
Cứ tưởng rằng sau này sẽ không còn liên hệ nào với nhau.
Làm sao cũng không ngờ rằng… Không ngờ rằng…
Tiếng đập cửa bỗng vang lên, khiến Đào Anh Thy sợ đến mức tim như ngừng đập.
Đôi mắt cô hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cửa phòng, ai… đó là ai ?
Đào Hải Trạch vừa gọi điện đến, hiện tại lại có người gõ cửa, chẳng lẽ là… chẳng lẽ là Đào Hải Trạch ? Ông ta biết chỗ ở của cô ?
Đào Anh Thy nhớ đến những chuyện cô phải chịu đựng khi ở cùng Đào Hải Trạch ngày xưa, khi mà chỉ có cô và Đào Hải Trạch, khi bị ông ta bạo hành, không có ai giúp đỡ cô.
Bây giờ Dì Hà không ở đây, cô… cô nên làm gì đây?
Nước mắt vòng quanh hốc mắt của Đào Anh Thy.
Cô nín thở, hận mình không thể biến mất khỏi chỗ này ngay bây giờ!
Tiếng đập cửa lại vang lên, chứng tỏ người này đang nóng nảy rồi.
Đào Anh Thy muốn đứng lên, nhưng cơ thể cô nhũn ra, dùng tay chống bàn đứng lên, lại động vào bát mỳ, bát mỳ nghiêng sang một bên, đổ ụp xuống đùi Đào Anh Thy, cô lại bị bỏng rồi…
“Á..” Đào Anh Thy hét thất thanh.
Ánh mắt của Tư Hải Minh đang đứng ngoài về sau vài bước, nâng chân đạp mạnh vào cửa. cửa bỗng sắc lẹm như dao, lui
Âm, loàng xoảng, những tiếng vang xuất hiện liên tiếp, cửa bị đá văng ra. Tiếng động lớn đến mức khiến cô giật mình run lầy bầy. Nhưng, khi cô nhìn thấy đó là Tư hài Minh, Đào Anh Thy ngơ ra.
“Tư Hải Minh? Sao lại đạp cửa vậy hả?”
Thân thể Tư Hải Minh như lặng đi, khí thế áp đảo, nhìn chằm chằm Đào Anh Thy, thấy cô không sao, con ngươi đen lập tức trở về vẻ lạnh lùng nghiêm nghị như bình thường:
“Vì sao không mở cửa?”
Cơ thể Đào Anh Thy thả lòng, đứng lên,
Cô đang mặc quần đùi, lộ ra đôi chân trắng nõn xinh đẹp.
Vừa rồi cô bị nóng, lộ ra những vết bị nóng hồng trên đùi.
Chỉ là vừa nãy cô mới bị bỏng, hiện tại trên đùi đã đỏ hồng, sau đó cô hỏi: “Thấy không? Vì anh đột nhiên xuất hiện gõ cửa mà tôi bị giật mình, đang chuẩn bị mở cửa, lại bị mỳ nóng đổ vào người!”
Nói xong, không vui xoay người vào phòng tắm, dùng khăn mặt thấm nước lạnh lau chân.
Đào Anh Thy đang cầm khăn lạnh chườm chân, may mà đã ăn mỳ một lúc rồi, không nóng như lúc đầu nữa, không thì thể nào cũng xuất hiện vết rộp.
Tư Hải Minh đứng trước cửa phòng tắm, con ngươi đen ấy nhìn thấy vết bỏng, tầm mắt liền vòng quanh cặp đùi xinh đẹp của cô, nửa thật nửa giả nói:
Nói xin lỗi với cô?”
Đào Anh Thy không thèm ngẩng đầu lên, lập tức từ chối:
“Không cần.”
Cô nghĩ thầm, Tư Hài Minh là người chịu xin lỗi người khác sao? Nghĩ đã thấy khó tin, cho nên cô không từ chối thì còn mong đợi điều gì?
Sau khi lau khô chân xong, cô ngó lơ Tư Hài Minh luôn, đi qua người anh tới phòng khách rồi thu dọn bát đũa cô làm rơi vỡ lúc nãy.
Bỗng cô nghĩ ra điều gì, đứng dậy chạy ra cửa, kéo kéo tay nắm cửa, tức giận: “Cửa hỏng rồi! Anh đền đi!”
Tư Hải Minh im lặng nhìn Đào Anh Thy, nghĩ thầm, lời này rất mới mẻ, cũng rất thú vị.
Đào Anh Thy khó khăn lắm mới đóng cửa lại được, lại đi về phòng khách, tiếp tục thu dọn.
Tư Hải Minh ngồi trên sofa, sofa chịu đựng trọng lượng của anh mà lõm xuống.
“Tôi nghĩ cô to gan lắm cơ.” Tư Hải Minh bắt chéo chân, con ngươi sắc bén nhìn cô.
“Thỉnh thoảng” Đào Anh Thy dọn dẹp xong, đặt bát lên bàn, hỏi:
“Anh tới đây có việc gì?”
“Xem cô có giấu tôi làm chuyện gì không.”
Đào Anh Thy không chịu được sự lạnh lùng sắc lẹm trong mắt Tư Hải Minh, đành chuyển tầm mắt xuống nhìn dưới đất: “Tôi có thể làm gì được? Hiện tại mỗi ngày tôi đều đang tìm việc!”
Trong đôi mắt Tư Hải Minh là sự sững sờ, anh nhìn cô rồi hỏi: “Tôi đang suy nghĩ, có nên cài máy định vị vào trong người cô không.”
Đào Anh Thy bị dọa sợ, khiếp sợ trừng to mắt nhìn anh: “Anh nói gì cơ? Tư Hải Minh, anh điên hà?”
“Tránh việc cô gỡ nó xuống.”
“Anh…” Đào Anh Thy chưa từng gặp phải người nào đáng sợ như anh.
Cài định vị trong vòng tay của cô thì không nói làm gì, hiện tại nghiêm trọng hơn, định cài định vị vào trong người cô luôn.
Anh đúng là kẻ điên!
“Anh sẽ không làm thật đâu nhỉ?” Đào Anh Thy không thể tin được, hỏi lại lần nữa:
“Chẳng le anh nghĩ tôi lại giấu anh đi gặp Tư Viễn Hằng sao? Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, anh còn muốn thế nào nữa? Bỏ đi, anh nói anh tìm được vòng tay rồi phải không? Để tôi đeo, như vậy là được rồi…”