Chương 93: Cháu muốn gặp mẹ
Làm sao bây giờ?
Từ Hải Minh muốn nhốt và giam giữ cô nơi
này khoảng bao lâu đây?
Cô không về nhà, cũng không gọi điện thoại
cho dì Hà, không biết ở nhà như thế nào rồi.
Lúc này ở nhà, dì Hà đang ngồi xốm và cố
gắng dỗ Bảo An đang núp dưới gầm bàn ra ngoài:
“Bảo An, cháu mau ra ngoài đi, ngày mai mẹ cháu
sẽ về mà. Cháu ra ngoài đây đi, có được không?”
“A..’ Nhìn bóng lưng hờ hững của Bảo An,
xem ra tâm trạng của cậu bé không được tốt cho lắm
Còn Bảo Nam thì cầm cây súng đồ chơi trên
tay, năm trên ghế sô pha lăn qua lăn lại: ‘Cháu
muốn mẹ. Cháu muốn đi máy bay, đi máy bay cơ”
Bảo Vỹ cũng ôm chú gấu nhỏ của cô bé trong
tay, nước mắt giàn giụa, chạy đến trước mặt dì
Hà: “Có phải là cháu không thể đi máy bay không?
Có phải là cháu không thể nhìn thấy mẹ nữa
không? Có phải là mẹ không cần cháu nữa, phải
không bà?”
Dì Hà còn chưa kịp đáp lời thì Bảo Long cũng
đã bắt đầu bật khóc: “Mẹ không cần cháu nữa rồi.”
“Mẹ ơi, mẹ ơi..” Bảo My ngày thường rụt rè, nết
na thùy mị nhưng lúc này đây cũng không kiêm
chế được những giọt nước mắt, khóc một cách
điên cưồng,
Bảo Hân chạy đến trước mặt dì Hà, nằm chặt
đôi bàn tay nhỏ bé lại, nước mắt lưng tròng: “Con
muốn đi tìm mẹ”
Sáu đứa trẻ cùng lúc muốn mẹ, cảnh tượng
huyên náo kia khiến dì Hà đau đầu, bà trấn an sáu
bé con: “Hôm nay vốn định đi máy bay đến gặp
mẹ, nhưng mẹ không đến nơi đó nên dù chúng ta
có ngồi máy bay đi chăng nữa thì các cháu cũng
không thể gặp được mẹ đâu. Chúng ta chỉ có thể
vâng lời mà đi ngủ, ngày mai ngoan ngoấn đi học,
nhất định sau đó sẽ gặp được mẹ thôi mà. Không
phải là mẹ đã dặn các cháu rồi sao? Các cháu
phải ngoan ngoãn nghe lời bà chứ”’
Bảo Nam ngừng khóc và ngay lập tức chạy
đến trước mặt dì Hà: “Ngồi máy bay cũng không
thế nhìn thấy mẹ được sao ạ?”
“Không thấy được đâu” Dì Hà lắc đầu. “Vì vậy
nếu cháu muốn đi máy bay thì phải đợi mẹ trở về.
Được chứ?”
Bảo Vỹ lại hỏi: “Nếu ngày mai cháu ngoan
ngoãn nghe lời thì sẽ gặp được mẹ a?”
Bảo Long kéo Bảo My đến: “Vậy thì không
ngồi máy bay nữa”
“Cháu… Cháu cũng không ngồi nữa” Nước
mắt Bảo My vẫn rơi
“Được rồi, chúng ta hãy đi tảm rửa rồi đi ngủ
thôi nào” Dì Hà đang nói thì một tiếng bịch vang
lên sau lưng
Khi quay đầu lại nhìn, bà thấy Bảo An đang
chóng mặt ôm đầu.
Là do khi Bảo An chuẩn bị bước ra từ gầm
bàn, cậu bé không cẩn thận nên đụng phải đầu
Dì Hà vội vàng bế Bảo An ra rồi xoa đầu cho.
cậu bé: “Xoa xoa đầu vài cái là sẽ hết đau ngay,
Bảo An thật là dũng cải
Khuôn mặt nhỏ nhãn của Bảo An lộ rõ vẻ xúc
động như là nhìn thấy đôi mắt sáng như sao của
mẹ: “Mẹ ơi”
úng rồi, ngày mai cháu sẽ gặp được mẹ thôi
mà”
Dì Hà nghĩ thầm, vẫn là có thể dỗ dành sáu bé
con ổn thỏa.
Đào Anh Thy đang ở trong một hầm rượu, ánh
mắt của cô trở nên lờ mờ, nhưng màu sắc rực rố.
đến từ những chai rượu khiến cô cảm thấy chói mắt.
Có nhiều nhãn hiệu rượu với những chai rượu
khác nhau, rượu dĩ hòa vi quý, rượu được chưng
cất kỹ lưỡng, vô cùng quý báu… Còn có tủ rượu,
bàn rượu, quầy bar và còn cả ghế sô pha bằng da
thật.
Căn phòng này được trang trí sang trọng và
vô cùng cao cấp.
Chỉ nhìn thoáng qua thôi thì cô cũng đã biết
đây là chốn riêng của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy nhặt bình xịt hen suyễn trên mặt
đất lên rồi ngồi xuống ghế sô pha, yếu ớt năm dài
trên mặt bàn
Cô còn có thể nhận lấy bình xịt hen suyễn,
liệu cô có nên cảm ơn Tư Hải Minh vì thiện ý’ này
của anh không nhỉ?
Cô có giữ điện thoại di động theo bên người
nhưng lại không dám gọi cho dì Hà.
Cô không muốn giẫm lên vết xe đổ dọa chết
người như lần trước.
Ngộ nhỡ đâu lại bị Tư Hải Minh ma quái bắt
được, liệu cô có còn đủ vận may để thoát khỏi
kiếp này hay không?
Cô không dám thử vận may của mình như thế.
Đào Anh Thy ngủ cả đêm trên sô pha trong
hầm rượu, đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy
tiếng có người mở cửa
Cô ngạc nhiên, mừng rỡ đứng dậy, nhưng thì
ra là vệ sĩ vào để đưa đồ ăn sáng.
Đào Anh Thy liếc mắt nhìn về phía sau, chỉ có
vệ sĩ đứng ở cửa canh giữ, trông họ cứ như thần
giữ cửa chứ không thấy Tư Hải Minh đâu.
Đào Anh Thy xông ra cửa mà không một chút
suy nghĩ thì lập tức bị vệ sĩ chặn lại.
“Thả tôi ra. Tôi muốn gặp Tư Hải Minh. Anh ta
là cái thá gì mà dám giam giữ tôi như vậy?” Cơn
tức giận của Đào Anh Thy đã lên đến cực điểm.