Chương 505: Bắt tay hợp tác!
Cố Mạnh khẽ giật mình, nói: “Tại sao cô không tìm Tư Hải Minh? Nếu anh ta ra tay, đừng nói là những tập đoàn cắm rễ ở thủ đô, ngay cả là thành phố Tân, hẳn cũng không thể sống sót!”
Đào Anh Thy hơi rũ mắt xuống, ngón tay trắng nõn mỏng manh khẽ đảo quanh miệng cốc, ôn nhu hỏi: “Nhờ đến Tư Hải Minh giúp, sẽ phải trả giá rất lớn. Nhưng nếu làm như vậy, nhờ anh ta, dù có thể đẩy Đào Hải Trạch xuống Địa ngục, nhưng…liệu nỗi hận trong lòng có tan biến không?
Nếu một người từng đối tốt với anh lại chết vì anh, với tư cách là một người thân, chắc hẳn anh cũng muốn tự tay tặng họ một phân lễ vật. Có cái gì dễ dàng giúp bản thân cởi bỏ khúc mắc hơn việc tự tay trả thù kẻ thù? Tương tự như vậy, nếu xung quanh anh có một người như vậy, anh có yêu cầu người đó giúp đỡ không? Nếu vậy, anh sẽ không còn một mình lẻ loi nữa”
Còn nữa, những nỗi đau mà cô phải chịu đựng từ khi còn bé ở chỗ Đào Hải Trạch, cũng nên có kết quả mỹ mãn.
“Cho nên cô nhắn tin để thăm dò tôi và yêu cầu hợp tác. Cô muốn bắt lấy nhược điểm của tôi và buộc tôi phải đồng ý với lời đề nghị của cô.
“Sai rôi, đồng ý hay không là lựa chọn của anh, tôi sẽ không cưỡng ép. Đào Anh Thy nhìn anh: “Anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, tôi sẽ xem như chưa từng có cuộc gặp mặt này, cũng như không biết gì vê anh.
Cùng lắm thì tôi sẽ hành động một mình. Dù có thể khó khăn hơn một chút, nhưng cũng khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn… ” Cố Mạnh lại nhìn cô, đôi mắt anh ta sắc lạnh giống như con dao mà anh ta đã dùng đe dọa tính mạng cô trước đó, ánh lên một tia sáng lạnh lùng.
Anh hiểu rằng nếu đây là ván cờ của Đào Anh Thy thì chỉ cần anh đồng ý, anh sẽ bước từng bước một vào vực thẳm sâu không đáy. Và sự thật năm ấy sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn! Đào Anh Thy không vội, kiên nhẫn chờ sự lựa chọn của anh ta.
Cô uống cạn ly nước, nhìn vê phía ban công, chỉ tay về phía cửa sổ đang mở: “Nơi đó là nơi dì Hà đã gieo mình xuống… Nếu anh đồng ý hợp tác, xin hãy giao tính mạng của Đào Hải Trạch cho tôi.”
Cố Mạnh hỏi: “Công ty là của tôi?” “Những gì thuộc về anh thì cứ lấy, còn lại… quyên tặng các em nhỏ trên núi đi!” Đào Anh Thy nói.
Cố Mạnh không ngờ Đào Anh Thy tính toán kĩ như vậy, nhưng rồi sự tốt bụng của cô khiến anh không thể không nhìn cô thêm một chút.
“Cứ quyết định như vậy đi” Khi Đào Anh Thy nhìn qua, Cố Mạnh chợt nói.
“Ngoài ra, chuyện giữa anh và Đào Sơ Tâm thì sao?”
“Mặc kệ đi.” Đào Anh Thy gật đầu, sau đó bắt đầu nhìn loạn trên người anh ta.
Cố Mạnh ngồi vững vàng.
Đào Anh Thy hỏi: “Dao của anh giấu ở đâu?” Cố Mạnh tháo dây đeo đồng hồ ra, để lộ lưỡi dao sắc nhọn.
Đào Anh Thu bật cười: “Anh đang ở trụ sở chính còn tôi ở thủ đô.
Chúng ta trong ngoài đối ứng thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ! Nhân tiện, anh Minh, đừng gọi vào điện thoại di động riêng của tôi. Tôi sẽ mua một điện thoại di động mới để thuận tiện cho chúng ta liên hệ.” “Không cần liên lạc” Cố Mạnh nói.
Đào Anh Thy hiểu ý anh ta, chỉ cần là có liên lạc thì dù rất ít cũng có thể dễ dàng bại lộ. Tốt nhất nên coi anh ta thành một người xa lạ.
Suy nghĩ của Cố Mạnh quả thật rất cẩn thận.
Cố Mạnh đứng dậy và rời đi.
Đào Anh Thy cũng đứng dậy tiên anh ta, Cố Mạnh dừng lại trước mặt nhìn cô, Đào Anh Thy nhướng mày.
“Gọi tôi là Cố Mạnh” Đào Anh Thy gật đầu: “Được thôi”
Nghĩ đến cái gì đó, cô thận trọng hỏi: “Anh vào đây như thế nào? “Không phải là lối vào chính, tránh camera. Đừng lo, không ai nhìn thấy. Cố Mạnh mở cửa bước ra ngoài.
Đào Anh Thy đứng ở cửa, nhìn Cố Mạnh không đi thang máy mà đi về phía lối thoát hiểm an toàn.
Người đàn ông này làm việc luôn cân nhắc và vô cùng chu đáo, vậy anh ta sẽ thực sự không làm gì khi ở cạnh Đào Hải Trạch sao? Đào Anh Thy đóng cửa ngồi xuống bàn cà phê, ngồi trên ván xốp.
Cả một lưỡi dao sắc bén như vậy mà được giấu trong dây đeo đồng hồ, điều đó cho thấy anh ta từng giây từng phút đề ẩn dấu sát khí, là một nhân vật cực kỳ độc ác! Đào Anh Thy cũng không quan tâm trước đây anh ta đã làm những gì, miễn là bây giờ mục tiêu của họ giống nhau là được.