Chương 766
Lời nói và ánh mắt của Đào Anh Thy như là một cây gai khiến tâm trạng anh càng trở nên bức bối khó chịu hơn.
Ánh mắt lạnh lẽo, hơi thở lại càng nặng nề.
Anh không cho phép cô đến gần Tư Viễn Hằng. Ngày hôm sau Đào Anh Thy vẫn đến đài truyền hình làm việc như bình thường. Sáng sớm cô ngồi xe của Tư Hải Minh đến. Tuy là tôi qua ngủ chung giường nhưng mà sau khi thức giấc cũng không nói với nhau câu nào.
Áp suất thấp từ người Tư Hải Minh bao phủ lên người cô, khiến cô không thể thoải mái.
Cô biết mình đã chạm vào vảy ngược của Tư Hải Minh, cũng đang chờ Tư Hải Minh nổi giận, nhưng mà anh ta lại không làm gì cả, thật sự khiến cô có hơi bất ngờ..
Trong phòng truyền thông, Đào Anh Thy đang nói chuyện công việc với Đào Anh Thy, ngẩng đầu lên thấy Tần Diễm My đứng cách đó không xa, không khỏi khiến Đào Anh Thy mất hồn.
Sau khi đạo diễn đi ra thì Tần Diễm My mới bước tới. “Chị Tần Diễm My.” Đào Anh Thy vẫn gọi cô ta như trước đây.
Cũng không biết vì sao cô luôn cảm thấy Tần Diễm My bây giờ đã khác với Tân Diễm My trước đây, có lẽ là do mình chột dạ sao…
“Cô vẫn có tâm trạng làm việc sao?” Đào Anh Thy liếc mắt nhìn qua, không nói gì. “Cũng đúng, nếu hai người đã không có tương lai thì ít tiếp xúc cũng là chuyện tốt, nhưng mà Đào Anh Thy, cô không cảm thấy cô quá đáng sao?” Tần Diễm My hỏi.
Đào Anh Thy cho rằng Tần Diễm My nói mình quá đáng là vì không đi thăm Tư Viễn Hằng, nhưng mà lại không hợp lý.
“Cô nên hễ nhìn thấy Tư Viễn Hằng là xoay người đi ngay, chứ không phải là xuất hiện trước mặt anh ấy gây ra những chuyện sau đó không thể đỡ được.” Lời của Tần Diễm My có vẻ sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc.
Đào Anh Thy trầm mặc nhìn cô ấy. “Nếu cô thật sự muốn tốt cho anh ấy thì mãi mãi đừng xuất hiện. Bây giờ anh ấy cả thể chất lẫn tinh thần đều bị thương vì cô. Cô đúng là rất có bản lĩnh.”
Đào Anh Thy không thể nào phản bác được, bởi vì lời Tân Diễm My nói là thật. Tất cả tổn thương của Tư Viễn Hằng… đều vì cô…
Đầu tiên là ói ra máu, sau đó là vết thương bị đạn bắn, vết thương cũ chưa lành thì vết thương mới đã lại đến… “Tôi đã nói gì với cô? Không dứt khoát chính là điều khiến người khác đau đớn nhất, có vẻ như cô không hề nghe lọt lời của tôi? Có Tư Hải Minh rồi có muốn vương tơ lòng với Tư Viễn Hằng, Đào Anh Thy, cô muốn làm gì chứ?”
Nhân phẩm của Đào Anh Thy bị nghi ngờ rồi. Dù là mình có chịu oan ức thì trong mắt của Tần Diễm My thì cô lại là người như vậy… “Em làm gì vậy?”
Giọng nói bỗng nhiên vang lên khiến Tần Diễm My và Đào Anh Thy đều ngẩn ra, nhìn về phía cửa.
Tư Viễn Hằng xuất hiện ngay trước mắt, trên mặt còn có vẻ tái nhợt.
Đào Anh Thy kinh ngạc.
Tần Diễm My vội vàng tiến lên: “Sao anh lại xuất viện rồi? Anh điên rồi? Hôm qua mới vào viện mà. Tư Viễn Hằng, anh có thể đừng khiến người khác lo lắng như vậy được không?”
Tư Viễn Hằng chỉ nhìn chằm chằm Đào Anh Thy, không nói gì.
Tần Diễm My nhìn theo ánh mắt của anh ta: “Anh đến thăm cô ta sao? Không biết thì còn tưởng là cô ta %3D mới là bệnh nhân ấy chứ.”
“Nói xong chưa?” Tư Viễn Hằng trầm giọng.
“Được, em sẽ không ở đây làm phiền, được chưa?” Tân Diễm My tức giận đến mức xoay người đi luôn.
Vừa đi được vài bước thì đã dừng lại đợi, cô ra vẫn lo lắng cho Tư Viễn Hằng.
Đào Anh Thy đi về phía Tư Viễn Hằng, quần áo mặc trên người khiến anh ta có vẻ khỏe mạnh, nhưng mà cô biết anh bị thương rất nặng.
“Tại sao lại muốn xuất viện? Bác sĩ nói tay của anh nếu không lành hẳn sẽ để lại di chứng.”
“Tại sao em không đến bệnh viện?”
“Tôi không cần đến…” Đào Anh Thy lạnh lùng nói.
“Em thật đúng là tệ mà…”
“Dù sao thì anh cũng vì em nên mới bị thương, có thể đừng lạnh lùng như vậy không? Người khóc lóc ngày hôm qua đâu rồi?
Đào Anh Thy nghiêng mặt nhìn sang chỗ khác, đáng lẽ ra cô không nên khóc…