Mục lục
Truyện Sáu Tiểu Bảo Bảo Đáng Yêu Tổng Tài Thảm Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1166 Cô Ấy Để Cô Đến

Edit BY Trà Nữ Lê

Vệ sĩ thay đổi biểu lộ trên khuôn mặt “chờ một lát” nói xong thì đóng cửa lại. Không bao lâu cửa lại mở ra “vào đi!”

KIỀU AN NHƯ đi theo sau vệ sĩ, xuyên qua khuôn viên, đi vào phòng tiếp khách, nhìn thấy trên ghế salon có 1 người đàn ông ngồi. Đôi chân dài miên man đang bắt chéo nhau, tư thế lười biếng, toàn thân tỏa ra khí thâm trầm lan tỏa cả phòng cách, cô ấy sợ sệt và đứng lại.

Cô nghĩ không cần mở miệng, nàng đến đây chỉ vì cô Đế nhờ truyền đạt. Nhưng mà cô ấy lại muốn kéo dài thời gian gặp anh

Lần thứ nhất đã không nhìn nàng, lần thứ 2 không biết nàng, như vậy lần này cũng đã biết nàng là ai

TƯ HẢI MINH chịu đựng đứng dậy từ ghế salon, đè nén giọng nói “Cô ấy để cô đến?”

“Vâng, cô Đế nói điện thoại của mình không gọi được, để tôi đến nói với ngài, nhắn ngài không cần đợi cô ấy. Cô Đế sẽ tìm cách đến gặp ngài” KIỀU AN NHƯ truyền đạt sự thật ý của ĐẾ ANH THY

TƯ HẢI MINH suy nghĩ lời của cô gái này vừa nói, vì điện thoại gọi không được nên cũng hiểu rõ mọi chuyện, nhưng bảo a không chờ là không thể nào. Nói thật, để 1 người con gái truyền đạt thong tin đi, đây không phải là cách làm của a

Dù sao tùy cơ ứng biến

“Cô gặp được cô ấy?” TƯ HẢI MINH mắt đen nhìn về phía cô ấy, không 1 cảm xúc

“Vâng, cô Đế dặn nếu có việc thì hãy đến vườn nho tìm. Trước đó tôi từng đi vườn nho để mua rượu cho cha thì gặp tiểu thư”

“Lần sau gặp cô ấy, hãy để cô ấy sử dụng điện thoại của cô mà gọi cho tôi, tôi có lời muốn nói với cô ấy”

Ý tứ rất rõ ràng, a ấy có lời muốn nói, không cần sự truyền đạt của mình

“Vâng, ngài Hải Minh (HM) còn có gì dặn dò nhắn nhủ nữa k? KIỀU AN NHƯ hỏi

“Không có”

KIỀU AN NHƯ nhận thấy TƯ HẢI MINH trong lời nói chỉ xem mình như công cụ truyền đạt, vẫn là không có tư cách nói chuyện với a ấy

Điều này, làm cho nội tâm của cô ấy tổn thương

Nhưng cô ấy cũng quay người rời đi.

Nếu không thì cô ấy cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu. Bản thân ở nhà cũng là vô danh không thân phận…

KIỀU AN NHƯ ra ngoài biệt thự, mặc dù bị cự tuyệt, dù sao cũng nhìn thấy anh ấy, cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Đây chính là thích 1 người nào khác, dù là người đó có thích người khác đi chăng nữa

Cô ấy cố ý kéo dài mấy ngày rồi mới đi đến vườn nho, vì chính là muốn ĐẾ ANH THY sốt ruột, lo lắng

Lần này không phải vì mua rượu, mà là muốn đi dạo.   TẦN HÀNH CHI không cáo cảm thấy kì lạ

ĐẾ ANH THY thích vườn nho, KIỀU AN NHƯ thích cũng k có gì lạ. Cô ấy nói, đi dạo trong vườn nho khiến cho bản thân cảm giác hạnh phúc.

Lại nói, KIỀU AN NHƯ đến chơi, TẦN HÀNH CHI  cũng cảm thấy không có gì là k tốt

Gần đây ĐẾ ANH THY mỗi ngày đều đến nhưng cảm xúc không tốt cho lắm, nên có KIỀU AN NHƯ đến chơi đều là con gái thì sẽ khá hơn 1 chút đi!

ĐẾ ANH THY đi vào vườn nho, nhìn thấy KIỀU AN NHƯ đang uống rượu, tâm trạng rất phấn khởi. Cuối cùng thì cũng đã đợi được cô ấy đến rồi!

Cô ấy đã nói với TƯ HẢI MINH? TƯ HẢI MINH trở về rồi sao?

ĐẾ ANH THY đạp 1 cái lên bàn, cười nhìn KIỀU AN NHƯ “KIỀU AN NHƯ cũng đến sao? Hành Chi (HC) nhanh rót cho e 1 ly nào”

“Anh đi lấy ly cho em”   TẦN HÀNH CHI dịu dàng cười 1 tiếng

Đợi   TẦN HÀNH CHI đi, ĐẾ ANH THY lật đật hạ giọng hỏi “sao rồi?, cô thấy a ấy sao?”

“Nhìn thấy rồi, tại biệt thự. Ngài ấy nói để cô dùng điện thoại của tôi gọi cho a ấy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK