Chương 391: Điều kiện quan trọng nhất
“Vâng, cãi nhau, bây giờ tôi không gặp được anh ấy, gọi điện thoại cũng không nhận.” Đào Anh Thy chân chừ một lát, hỏi: “Thư ký Chương Vĩ, anh có thể lấy được vị trí của Tư Hải Minh cũng khá dễ mà đúng không?”
Chương Vĩ im lặng một lúc lâu rồi hỏi: “Cô có biết, điêu kiện quan trọng nhất để được trở thành thư ký của chủ tịch là gì không?”
“… Nhìn mặt mà nói chuyện.” “Cho nên cô phải tự mình cố gắng thôi” “Cảm ơn” Mặc dù Chương Vĩ không có giúp cô giải quyết vấn đề, nhưng Đào Anh Thy vẫn khách khí cảm ơn anh ta.
Cúp điện thoại xong Đào Anh Thy lại quay lại nhìn căn biệt thự to lớn thâm sâu phía sau cánh cổng cao, trong lòng bây giờ chỉ cảm thấy mờ mịt.
Cái mà Chương Vĩ nói nhìn mặt mà nói chuyện, cô hiểu. Tư Hải Minh không có bất kì chỉ thị nào, hoặc để lộ ra chút mục đích gì, thì Chương Vĩ cũng không thể tự tiện sắp xếp.
Làm thư ký của chủ tịch tập đoàn Vương Tân, tất cả mọi hành vi của Chương Vĩ đều được xây dựng lên do Tư Hải Minh.
Sao anh ta lại có thể giúp cô lớn thâm sâu phía sau cánh cổng cao, trong lòng bây giờ chỉ cảm thấy mờ mịt.
Cái mà Chương Vĩ nói nhìn mặt mà nói chuyện, cô hiểu. Tư Hải Minh không có bất kì chỉ thị nào, hoặc để lộ ra chút mục đích gì, thì Chương Vĩ cũng không thể tự tiện sắp xếp.
Làm thư ký của chủ tịch tập đoàn Vương Tân, tất cả mọi hành vi của Chương Vĩ đều được xây dựng lên do Tư Hải Minh.
Sao anh ta lại có thể giúp cô được chứ.
Bởi vì Chương Vĩ không nói rõ vị trí của Tư Hải Minh hiện tại đang ở đâu, cũng không có nghĩa là Tư Hải Minh đang ở Thủ đô.
Tư Hải Minh không ở biệt thự Minh Uyển, cũng không ở tập đoàn Vương Tân, vậy rốt cuộc là anh ở đâu? Chẳng lẽ là đi lang thang chơi ở chỗ nào rồi? Đào Anh Thy biết mình cứ tìm như thế này chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Đã muộn như thế này rồi, cô chỉ có thể về nhà trước thôi.
Sau khi trở vê, Đào Anh Thy ngôi trên tấm đệm xốp, gọi điện thoại cho Tư Hải Minh, nhưng vẫn không có ai nghe.
Đào Anh Thy tức đến mức đập điện thoại: “Anh cứ dứt khoát tắt máy là được rồi!” Điện thoại nảy ra xa xa, Đào Anh Thy lại vội vàng chạy tới nhặt điện thoại lên xem, cũng may là chưa ném hỏng.
Buổi sáng khi Đào Anh Thy đang dùng bữa sáng thì bên ngoài vang lên tiếng người mở cửa.
Vậy chỉ có một mình dì Hà mà thôi.
Dì Hà mở cửa đi vào, nhìn Đào Anh Thy đang ngồi ăn sáng, nói: “Tôi đưa thằng bé đến trường xong rồi nên ghé thăm cô một chút. Sắp đi làm à?” “Ừm” Dì Hà ngồi xuống nhìn cô: “Không liên lạc được với ông chủ Hải Minh sao?” “Không được, anh ấy không nhận điện thoại. Để lát nữa tôi tới tập đoàn Vương Tân tìm xem” Đào Anh Thy nói.
“Ông chủ có cần như vậy không? Sao lại nghiêm trọng như thế chứ?” “Tôi nói mấy câu không nên nói.” “Chỉ thế thôi à?” Đào Anh Thy đưa mắt nhìn dì Hà, nói: “Cho nên dì thấy anh ấy đáng sợ thế nào chưa? Anh ấy đang trừng phạt tôi đấy.”
“Thật là…” Dì Hà chỉ đành an ủi cô: “Cho dù là trừng phạt thì cũng sẽ qua thôi, cô đừng lo. Tôi vẫn dỗ được thằng bé” Đào Anh Thy cũng đã từng an ủi mình như thế, chỉ có điều, không biết bây giờ Tư Hải Minh đã giận đến thế nào rồi.
Cô không dám chắc! Cho nên, cô không dám dùng phương thức lấy lui làm tiến để đối phó Tư Hải Minh.
Người đàn ông này, lòng dạ sâu như biển, tâm trạng thay đổi thất thường, vô cùng đáng sợ.
Đào Anh Thy rất đau đầu, không phải chỉ lỡ nói mấy câu thôi sao, sao lại phải như thế chứ? Ban ngày Đào Anh Thy phải đi làm, rất bận rộn, chỉ có thể để khi tan làm rồi đến tập đoàn Vương Tân.
Nhưng tới nơi rồi cô không vào, mà xuống bãi đỗ xe dạo một vòng.
Nhưng đi hết bãi đỗ xe rồi cũng không thấy xe của Tư Hải Minh đâu.
Điều này có nghĩa là, Tư Hải Minh không ở đây.
Đào Anh Thy tìm tới nhân viên lễ tân Liên Bình hỏi: “Anh Hải Minh có ra khỏi nhà không?” “Hẳn là không đâu. Không nghe thấy thông báo gì cả. Sao cô lại tìm anh ấy?” Liên Bình lấy làm lạ hỏi.
“Anh ấy nợ tiền tôi.” “..
“Hôm nay anh ấy có tới công ty không?” Đào Anh Thy hỏi.
“Tôi cũng không biết. Dù sao thì có lúc anh ấy đi thẳng từ bãi đỗ xe lên phòng làm việc, chúng tôi cũng không thấy” Liên Bình đáp: “Này, có phải bây giờ cô đang làm ở đài truyên hình SK không? Có phải là có thể nhìn thấy nhiều ngôi sao lớn không?” “Cũng khá được.” Đào Anh Thy không yên lòng mà nói chuyện phiếm với cô ta.
Dì Hà nói mấy ngày nay không thấy Tư Hải Minh, Liên Bình lại không thấy Tư Hải Minh đi công tác, vậy Tư Hải Minh còn ở Thủ đô không hay là đi đâu rồi? Đào Anh Thy trở về đài truyền hình, ngồi trong phòng làm việc, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tư Hải Minh.
Cô gõ: “Đêm hôm đó, anh nghe “Cũng khá được.” Đào Anh Thy không yên lòng mà nói chuyện phiếm với cô ta.
Dì Hà nói mấy ngày nay không thấy Tư Hải Minh, Liên Bình lại không thấy Tư Hải Minh đi công tác, vậy Tư Hải Minh còn ở Thủ đô không hay là đi đâu rồi? Đào Anh Thy trở về đài truyền hình, ngồi trong phòng làm việc, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tư Hải Minh.
Cô gõ: “Đêm hôm đó, anh nghe thấy gì.”