Chương 920: Tắm rửa
Suy nghĩ đó không làm cô rung động, chỉ là muốn nói cho cô biết mà thôi, nhắc nhở rằng tính chiếm hữu của anh sẽ không vì một vết sẹo kia mà giảm bớt…
Đào Anh Thy đã hai ngày chưa tắm, nếu còn không tắm thì cô sẽ vô cùng ngứa ngáy.
Tư Hải Minh đang nghe điện thoại ngoài ban công, Đào Anh Thy nhân lúc này đi vào phòng tắm.
Cô cố ý tránh đi, nhưng mà loại chuyện như này thật khó tránh khỏi, chỉ mong rằng mình có thể giải quyết nhanh một chút, nhanh chóng tắm xong.
Nhưng mà áo ngủ còn chưa cởi ra, còn chưa tuột khỏi bả vai, cửa phòng tắm chưa được sự đồng ý đã bị đẩy ra.
Trong lòng Đào Anh Thy vô cùng hoảng hốt, kéo áo ngủ lên. Tư Hải Minh tiến gần lại, cô lập tức lùi về phía sau.
Ký ức bị Tư Hải Minh điên cuồng cưỡng bức ập đến, khiến cho cô theo phản xạ làm ra động tác chống cự!
“Tôi có thể tự tắm, anh không cần..” Sau lưng dựa vào bức tường, không còn đường lui, khiến cho cô bắt đầu hoảng loạn.
Khi đối mặt với bọn bắt cóc cũng không như vậy…
Người đàn ông mang theo khí thế áp bức bao phủ cô dưới bóng tối, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: “Em không thể tự tắm được.”
“Dù sao cũng có vòi hoa sen, tôi có thể tự tắm, lấy bọc nilon quấn quanh vết thương…” Giọng nói của Đào Anh Thy có chút run rẩy.
Tư Minh Hàn không nói gì, xoay người, vặn vòi nước, xả nước.
Là bồn tắm.
Đào Anh Thy kinh ngạc thất thần hơi há mồm, Tư Hải Minh đang dùng bồn tắm?
Cô nhớ bồn tắm là vùng cấm của Tư Hải Minh. Ở
Minh Uyển không có chứ đừng nói là sẽ chạm vào!
Tại sao bây giờ…
Đến tận khi Tư Hải Minh xoay người lại, đi đến trước mặt cô, Đào Anh Thy mới lấy lại tinh thần.
Bị ánh mắt đầy xâm lược nhìn xuống, trong lòng cô căng thẳng không yên: “Nếu dùng bồn tắm thì càng không cần lo lắng nước sẽ rơi vào vết thương, tôi có thể…”
Còn chưa nói xong, Tư Hải Minh đã ra tay kéo dây lưng trên váy ngủ của cô xuống.
Váy ngủ vốn dĩ chỉ có một sợi dây thắt lưng, vừa cởi ra thì lập tức rơi xuống.
Cô hoảng hốt muốn ngăn lại…
“Đừng nhúc nhích.” Tư Hải Minh nắm lấy tay cô, bàn tay to lớn ôm trọn bàn tay nhỏ nhắn của cô, hay tay bắt chéo sau lưng cô, cánh tay tăng lực, khiến cho cô ghé sát vào lồng ngực anh, đồng thời váy ngủ từ trên vai cũng tuột xuống.
Đào Anh Thy bị khí thế trên người anh tỏa ra khiến trái tim cô bối rối, hơi thở run rẩy, mặt nghiêng sang một bên: “Tư Hải Minh…”
Cơ thể đột nhiên nhẹ bỗng, bị bế bổng lên, đi về phía bồn tắm to lớn, thả vào, cơ thể trắng nõn chìm vào trong nước Mà cánh tay bị thương thì gác lên thành bồn tắm.
Ngọn đèn treo trên tường chiếu xuống những tia sáng, hắt lên dáng người của cô, không bị che đậy lọt hết vào đôi mắt sâu thẳm của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy co hai chân lại: “Anh… anh đi ra ngoài…”
Mắt cá chân mảnh khảnh bị nắm lấy, tiếp xúc thân mật với bàn tay thô ráp của Tư Hải Minh, nhẹ nhàng kéo thẳng chân của cô ra. “Cũng không phải là lần đầu tiên tắm giúp em.” Tư
Hải Minh không muốn cô nghe thấy giọng nói đang bị ảnh hưởng của mình, ngay cả giọng nói cũng trở nên căng thẳng: “Ngại à?” Đôi lông mày thanh tú của Đào Anh Thy nhíu lại, điều này mà còn cần phải hỏi sao? Ngại là lẽ tất nhiên rồi!
Ánh mắt hơi ngước lên, nhìn thấy ngón tay của Tư Hải Minh đang nắm cavat, kéo ra.
Che đi ánh mắt Đào Anh Thy, buộc nơ đăng sau đầu cô, hỏi: “Thế này có hết ngại chưa?”
Cuối cùng dưới sự bắt ép của Tư Hải Minh, Đào Anh Thy đã được tắm rửa sạch sẽ.
Khăn tắm rộng lớn bao lấy cơ thể cô, cùng nhau được ôm về phòng, đặt xuống giường, đắp chăn cho cô xong.
Mới tháo cavat trên mặt cô xuống.
Dưới hàng mi dày cong vút là đôi mắt mơ màng đang mở ra, hai má phiếm hồng, không biết là vì được tắm rửa bằng cách này hay là do nước quá nóng, hay là cả hai…