Chương 989
Chỉ có cảnh tượng đánh nhau rồi hò hét ầm ĩ cách quầy rượu không xa.
Tiếng ồn ào huyên náo đột ngột khiến Tư Hải Minh hơi cau mày, anh đi tới và ngồi xuống một chỗ trống với ánh sáng yếu ớt.
Anh ngồi xuống, cả người như chìm đắm trong màn đêm, đôi mắt ẩn nhẫn nhưng tràn đầy khát vọng nhìn chằm chằm vào vị trí trước quầy bar, tưởng tượng ra người con gái ấy vẫn ngồi ở đây uống rượu một mình.
Năm đó, anh cũng ngồi đúng vị trí này, hai mắt dán vào một cô gái vừa uống rượu vừa quát mắng người khác. Cô mặc áo màu sắc đơn giản, quần jean, thuần khiết mà đơn giản. Ban đầu anh chỉ cảm thấy cô gái này khá thú vị nhưng sau đó, cô trở thành cảnh sắc duy nhất tại quán bar trong mắt anh.
Anh vừa uống rượu vừa thưởng thức nó.
Cô gái ấy uống nhiều rượu, lúc đứng dậy cơ thể lảo đảo lắc lư, đi về hướng WC.
Có lẽ vì hôm đó là ngày giỗ của mẹ anh nên hành động của anh cũng trở nên thất thường. Anh đứng lên, không nhanh không chậm đi sát ngay sau cô, giống như một tên biến thái đầu óc đen tối. Ngay cả vệ sĩ giơ tay ra ngăn cản anh cũng không màng, anh muốn làm chuyện xấu.
Cô gái hoàn toàn không nhận ra được mối nguy hiểm, tiến về phía WC nữ.
Sau khi bước vào, cô định bước vào buồng riêng thì theo phản xạ quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt trong suốt nhưng đầy mơ hồ.
Anh đang cho là cô sẽ hét lớn lên thì không ngờ cô lại hỏi: “Tôi… tôi đi nhầm phòng rồi à?”
Nhầm phòng? Cô chắc chắn đây không phải là WC chứ?
Anh ép sát người lại, khuôn mặt cô nhỏ đến mức ước chừng còn chưa bằng bàn tay anh, lúc này đang dán sát vào vách ngăn nhà vệ sinh. Anh cứ như vậy im lặng nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm.
Cô khẽ nhếch khuôn miệng nhỏ nhắn, hơi thở mang hương vị ngọt ngào quẩn quanh trước mắt anh, khiến hơi thở của anh không còn ổn định nữa.
Anh như một con hổ đói đang đứng trước con mồi béo ngậy: “Bé cưng, tối nay em sẽ là của tôi!”
Trong lúc cô gái còn chưa kịp phản ứng, anh đã chiếm đoạt đôi môi nhỏ nhắn mang hương rượu nồng đậm của cô.
Ban đầu cô yếu ớt phản kháng như thể tượng trưng, sau đó thuận theo anh. Khuôn miệng với hương vị ngọt ngào như thể độc dược, còn thân thể mềm mại càng giống như yêu tinh, khiến anh trở thành một con dã thú, không thể nào hồi tâm chuyển ý.
Một đêm say đắm đó đã khiến anh nhung nhớ suốt ba năm.
Nhưng anh chưa bao giờ muốn tìm kiếm, dù sao thì những thứ kích thích cũng thường rất ngắn ngủi.
Tư Hải Minh uống một ly rượu đầy, cố gắng kìm nén cơ thể cũng như nỗi nhớ nhung Đào Anh Thy điên cuồng đang cào cấu tâm can anh, còn cả nỗi đau đớn khó chịu gặm nhấm trái tim anh hằng đêm.
Ba năm… anh sắp không chống đỡ nổi nữa rồi…
“Tần Hành Chi, thật là lợi hại!”
Tư Hải Minh sực tỉnh dậy, giọng nói quen thuộc như khảm sâu trong xương cốt khiến cơ thể anh rung động. Là do anh đã uống quá nhiều rượu hay là do tai anh xuất hiện ảo giác?
“Hành Chi, đẹp trai quá đi! Đánh cho anh ta gọi bằng ba mẹ luôn đi!”
Giọng nói quen thuộc một lần nữa truyền tới, cơ thể Tư Hải Minh cứng đờ, anh quay mặt ra chỗ khác. Quanh quầy bar, mọi người xúm lại xem rất nhiều, nhưng trong mắt anh chỉ toàn là bóng lưng kia, hơi thở của anh trở nên nặng nề và khó khăn.
Ngay trong lúc Tư Hải Minh vẫn đang nhìn chằm chằm bóng lưng kia thì người con gái đã bị kéo đi nhanh chóng.
Trong chớp mắt, gương mặt của cô gái lọt vào tròng mắt tối đen của Tư Hải Minh, hô hấp của anh ngưng lại, máu nóng trong người cũng sục sôi. Anh đột nhiên đứng dậy, như thể phải bắt được cô gái kia, anh vội vàng đuổi theo.
Hành động này khiến cho đám vệ sĩ đứng cách đó không xa bị dọa sợ, còn cho là xảy ra chuyện lớn gì.
Bởi vì quá khích nên anh đụng phải nhân viên phục vụ đang bưng rượu, anh không chỉ khiến chai rượu đổ vỡ mà còn xô người ra ngã lăn.
Người phục vụ định thần lại thì đã thấy bóng đen kia nhanh chóng biến mất.
Tần Hành Chi kéo tay Đế Anh Thy tiến vào thang máy, nhanh chóng đóng lại, trực tiếp ấn chọn tầng trên cùng.
“Sao chúng ta không chạy ra ngoài?” Đế Anh Thy không hiểu hỏi.
“Kéo em nên chạy không nổi.”
“Vậy nếu chạy lên mà bị người ta chặn lại thì làm thế nào? Bay à?” Đế Anh Thy cảm thấy giờ phút này chỉ số thông minh của Tần Hành Chi kém mình một khoảng rất lớn.