Chương 161: Đến bệnh viện
Mắt đen của Tư Hải Minh chăm chú nhìn cô,
u ám vô cùng: “Không thấy kỳ lạ khi tôi xuất hiện à?”
Ánh mắt Đào Anh Thy run lên, nhìn sang bên cạnh:
“Anh Hải Minh là vua ở thành phố này, ngay cả lộ trình chạy trốn của tôi cũng biết,
chuyện nhỏ này thì tính là gì?”
“Chính xác” Tư Hải Minh buông hàm dưới của cô ra.
Cô không hề thấy lạ đối với sự xuất hiện của Tư Hải Minh,
chỉ thấy lạ là vì sao trên người anh lại mang theo thuốc trị hen suyễn?
Chẳng lẽ sớm biết chứng hen suyễn của cô sẽ bị phát tác sao?
Cảm thấy khả năng này rất nhỏ, có lẽ lúc nào cũng mang thuốc xịt bên
mình là muốn dùng vào lúc tra tấn cô dẫn đến cô bị tái phát bệnh hen suyễn.
Không thì sẽ làm mất hứng anh!Có điều vẫn rất cảm kích sự xuất hiện của anh,
bằng không mạng nhỏ của cô cũng mất rồi, sáu đứa nhỏ liền không còn mẹ nữa.
“Cảm ơn anh” Đào Anh Thy chần chừ một lúc, rồi mới nói ra.
Tư Hải Minh sững sờ nhìn về phía cô.
Đào Anh Thy nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngoại trừ câu nói cảm ơn,
cô cũng không có phản ứng nào khác.
Xe vững vàng dừng lại, Đào Anh Thy thông qua cửa số xe nhìn
về phía bệnh viện, lông mày lập tức nhíu lại.
“Đến bệnh viện làm gì? Tôi chỉ bị sưng mặt thôi, trở về chườm đá là được.”
Đào Anh Thy không muốn vì chút vết thương nhỏ như vậy mà đi khám bác sĩ.
“Xuống xe” Tư Hải Minh nói xong, liền bước xuống.
Nhưng Đào Anh Thy thì không có động tĩnh gì.
Tư Hải Minh đi vòng qua, đứng ở cạnh cửa xe: “Muốn tôi bế cô?”
Cơ thể của Đào Anh Thy rụt về phía sau: “Tôi nói rồi tôi không cần khám bác sĩ, t
ôi tự bắt xe về!” Nói xong cô liên quay người hướng qua cửa bên kia.
Đẩy cửa xe đi xuống, còn chưa đi được hai bước, cổ tay đã bị xiết chặt, kéo lại.
“A!” Đào Anh Thy suýt chút nữa thì đụng vào ngực Tư Hải Minh: “Anh làm gì đấy, thả tôi ra”
Dùng sức tránh thoát nhưng hai tay cô vẫn không kéo được bàn tay anh ra.
Tư Hải Minh mặt không đối sắc, tay dùng sức kéo một cái,
lần nữa kéo cô tới trước mặt, sau đó hơi nghiêng người,
ôm ngang cô lên, quay đầu đi về phía bệnh viện.
“A!” Đào Anh Thy vô thức bám lấy bờ vai rộng của anh, vẻ mặt kinh ngạc,
tên này bị điên rồi à? Ở bệnh viện lại ôm cô như vậy!
“Anh thả tôi xuống! Buông ra!”
“Không được nhúc nhích!” Tự Hải Minh lạnh giọng uy hiếp.
“Anh thả tôi xuống” Đào Anh Thy vừa nói, vừa che mặt,
sợ bị người ta nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ này.
“Rơi xuống là tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.”
Đào Anh Thy vốn đang giãy dụa bỗng dừng lại, rơi xuống à?
Nếu mà rơi xuống, Tư Hải Minh cao như vậy, nhất định sẽ ngã rất đau!
Đào Anh Thy không đám đánh cược, người rơi là cô đấy,
mà Tư Hải Minh cảm xúc thất thường, cô rất sợ,
lỡ như lúc giấy dụa anh buông lỏng tay thì sao?
Tư Hải Minh liếc cô một cái, thấy được dáng vẻ dè dặt không dám động đậy của cô,
còn cả vé ấm ức của cô nữa khiến trong mắt anh xẹt qua một tia sáng sâu xa.
Đào Anh Thy đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cảm thấy mình cao quý như vậy,
mặt bị đánh sưng còn phải đến bệnh viện chữa trị, chưa kể người bôi thuốc cho cô
còn là viện trưởng bệnh viện Hạ Khiến Mai.
Đây là lần thứ hai cô thấy Hạ Khiến Mai.
Biết cô ấy là bác sĩ tư nhân của Tư Hải Minh, lại càng thêm lúng túng,
cả người không được tự nhiên.
Loại chuyện nhỏ nhặt này còn phiền tới người khác…
Tư Hải Minh ngồi bên cạnh, anh bắt chéo chân, dáng ngồi tùy ý
vẫn không làm mất đi khí chất của anh, dáng vẻ nghiêm túc nhìn Đào Anh Thy đang được bôi thuốc trên mặt.
“Bác sĩ, xin hỏi lúc nào thì mặt tôi hết sưng?” Đào Anh Thy hỏi: “Chủ yếu là mai tôi còn phải đi làm.. ”
“Không sao, chỉ cần bôi thuốc, qua một đêm là có thể tiêu sưng.
“Ôi, vậy là tốt rồi” Đào Anh Thy yên lòng hẳn