Mục lục
Truyện Sáu Tiểu Bảo Bảo Đáng Yêu Tổng Tài Thảm Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1148: Chúng ta sẽ cùng nhịn đói

Mỹ nam mang theo đồ ăn ngon tới, đúng là đáng hưởng thụ.

Nhưng Đế Anh Thy phiền muộn quay mặt đi chỗ khác, anh hai liền kê sát mặt vào mặt cô, dọa Đế Anh Thy suýt thì rớt tim ra ngoài..

“Anh hai, anh đến sát gần như vậy làm gì?” Đế Anh Thy hoàn hồn, đỏ mặt lên.

“Sao? Anh Thy ghét bỏ anh hai rồi à? Khi còn bé Anh Thy ôm anh hai, gặm mặt anh hai đến mức toàn là nước bọt đó!”

“Đó… Đó là khi còn bé..” Để Anh Thy nằm thẳng, trừng mắt nhìn trần nhà. Lại nói cô cũng không nhớ rõ những chuyện khi còn bé, vậy mà còn cứ lấy ra nói…

“Quả nhiên là bị chê” Để Hạo Thiên cảm xúc sa sút xuống.

“Anh Thy, ăn một chút xíu có được không?”

Đế Bắc Lâm quỳ một gối xuống bên giường, tay câm đĩa thịt đút cho Đế Anh Thy, “Anh ba đút cho em ăn…”

“Em đã nói không muốn ăn!” Để Anh Thy che miệng ghét bỏ.

“Anh Thy, Tư Hải Minh cùng lắm cũng chỉ là một người bình thường trong hàng vạn đàn ông, còn em là ai? Công chúa tôn quý duy nhất của đảo Tây Châu, muốn dạng đàn ông nào mà chẳng được, Tư Hải Minh cũng chẳng là gì cả! Chờ một ngày anh hai đưa em đi tìm, muốn nhiều hay ít đều được!” Đế Hạo Thiên khuyên.

“Anh Thy hiện tại khó chịu vậy là rất bình thường, nếu có người dám lừa gạt các anh, thì các anh cũng sẽ tức giận như thế mà thôi” Đế Bắc Lâm coi chuyện này như là bị lừa gạt, chứ không phải là bị thất tình. Đây chỉ là một trải nghiệm cân thiết để trưởng thành trong cuộc sống, không nên được sử dụng như một vũ khí để làm tổn thương bản thân. Đúng không Anh Thy?

Đế Anh Thy nghe không lọt bất cứ câu nào, xoay người nằm lỳ ở trên giường, mặt vùi vào gối.

Những gì đã từng rất đẹp kia, giờ như đang nghẹn lại ở cổ họng.

Cô cùng Tư Hải Minh ở bên nhau vui vẻ đến như vậy, vậy mà hoá ra anh ta chỉ đang chơi đùa, mà bản thân cô lại không biết.

Co cảm thấy phẫn nộ, trong lòng chua xót khó nhịn.

Mắt lại dần nóng lên, chịu không nối mà rơi lệ.

Tư Hải Minh, nếu anh còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi, chắc chắn sẽ đánh chết anh!

“Anh Thy, anh hai mở buổi hòa nhạc cho em nhé? Em thích minh tinh nào, anh sẽ mời mỹ nữ mỹ nam tới khiêu vũ ca hát, Châu Á, Châu Âu, chỉ cần Anh Thy thích, anh đều gọi hết” Đế Hạo.

Thiên nói “Em nghe nói gần đây có một cô ca sĩ Châu Á nổi tiếng toàn cầu, hát hay như nuốt đĩa, hay là gọi cô ấy tới”?

“Em còn chú ý cái này cơ à”? Đế Hạo Thiên hỏi.

“Bảo Hân nói lớn lên muốn làm ca sĩ, thế nên là em để ý thôi, em còn đang nghĩ xem có nên mời người về dạy cho con bé không nữa..” Đế Bắc Lâm nói, đôi môi mỏng khẽ nhếch. Có phải là thời điểm này anh không nên nhắc đến sáu đứa trẻ không?

Vì ở trong mắt Đế Anh Thy, sáu đứa trẻ ấy là con của Tư Hải Minh.

Đế Hạo Thiên lườm Để Bắc Lâm một chút, sau đó liền nói sang chuyện khác: “Anh Thy, bằng không anh hai dẫn em đi ngắm tuyết? Không phải em rất thích ngắm tuyết sao? Cả nhà mình đi du lịch, thế nào?”

Đế Anh Thy vẫn không nhúc nhích, không phản ứng chút nào với các anh.

Đế Hạo Thiên cùng Đế Bắc Lâm nhìn nhau, nhìn thấy rõ được trong mắt hai người là lo lắng Trước kia Anh Thy rất dễ dụ, nhưng như bây giờ, là lần đầu tiên.

Đến cả một phản ứng lại cũng không có.

Đế Hoàng Minh đi tới, ngồi ở trên ghế salon, đôi chân dài thẳng, nói: “Không cần khuyên nữa”.

Đế Anh Thy đang im lặng nắm trên giường bất ngờ cử động, Một Hào nằm bên cạnh cũng cử động theo.

Đế Bắc Lâm thấy được phản ứng Đế Anh Thy, cứ như là thấy được hi vọng.

Đế Hạo Thiên từ bên giường đi đến trước mặt Đế Hoàng Minh, hạ giọn nh có ý gì? Mặc kệ con bé? Bỏ đói con bé à? Trái tim anh làm bằng đá à? Đừng có mà để rồi đến lúc anh lại ở đấy mà phụng phịu một mình!”

Đế Bắc Lâm liền xem như thấy được hi vọng, anh ta cũng không nói gì cả, bởi vì anh không nhắn tâm nói những lời cứng rắn với Anh Thy. Dù sao cũng đã có anh cả ở đây rồi.

“Con bé không ăn, chúng ta cũng sẽ cùng nhịn đói” Đế Hoàng Minh nói.

Đế Hạo Thiên sững sờ, quay đầu nhìn Anh Thy năm lỳ ở trên giường không nhúc nhích, hiểu ra: “Vậy cũng được, không thể để chúng ta ăn mà Anh Thy không ăn, làm anh như vậy thì cũng quá thất bại”

“Vậy em sẽ để mấy cái này cho Một Hào ăn.

Đến đây nào Một Hào, ăn đi” Để Bắc Lâm đem cái đĩa ở trên tủ đầu giường để xuống đất.

Một Hào liền vui vẻ chạy tới, bắt đầu ăn.

Đế Anh Thy không nhìn thấy, thế nhưng tiếng vui mừng của Một Hào lúc ăn thì cô còn là có thế nghe được!

Các anh thật sự sẽ không ăn cùng cô? Không phải chứ?

Đế Anh Thy tưởng rằng đó chỉ là nói suông thôi, nhưng đến trưa các anh đến gọi cô dậy ăn cơm, cô cũng không ăn, sau đó cũng chẳng có gì, dường như cũng không ép buộc. Buổi chiều cô năm trên giường chợp mắt lúc, các anh có thay phiên đến xem cô.

Đến thời gian cơm tối, các anh lại tới gọi cô, cô vẫn không ăn. Các anh lại rời khỏi phòng.

Lúc này, Đế Anh Thy đã đói đến mức ngực dán vào lưng.

Từ trên giường ngồi dậy, xưa nay cô không biết đói là gì mà giờ cuối cùng cũng biết cảm giác đó rồi, như là tận thế vậy.

Cô cũng không phải là muốn tuyệt thực, chỉ là thất tình không có tâm trạng ăn cái gị, cái này cũng không thể sao?

Điện thoại di động của Đế Hoàng Minh kêu, anh liếc nhìn, nhấn kết nối, tiếng Đế Bắc Lâm trong phòng giải phảu lo lẳng truyền đến, “Làm sao bây giờ? Anh Thy vẫn là không rời giường.

Anh cả, cứ như vậy để con bé đói ư2 Con bé cả ngày cũng chưa uống ngụm nước nào nữa!”

Đế Hạo Thiên trực tiếp đi vào phòng, bịch một tiếng. Đầu kia Đế Bắc Lâm không hỏi cũng biết là ai tới.

Đế Hoàng Minh lạnh lùng nhìn Đế Hạo Thiên.

Đế Hạo Thiên còn đang mải nghĩ đến đứa em gái cả ngày không ăn uống gì của mình: “Đế Hoàng Minh anh mau nghĩ biện pháp cho em đi! Ý kiến ngu ngốc gì vậy? Chúng ta chịu được đói tầm vài ngày vài đêm, nhưng Anh Thy làm sao chịu nổi Bên trong máy vi tính giám sát là gian phòng hành lang bên kia, chỉ cần Anh Thy đi ra, nhất định có thế nhìn thấy.

Cảnh tượng cũng vẫn im lặng, sau đó nhìn thấy bóng Anh Thy xuất hiện, chân đi dép lê mềm mại đi tới phía cầu thang.

“Anh Thy!” Đế Hạo Thiên muốn xông ra ngoài.

“Dừng lại!”

“Làm gì?” Đế Hạo Thiên tay cũng đã sờ đến cửa mà phải dừng lại, quay đầu lại lộ ra một mặt kiểu “người nào cản trở liền đánh người đó”.

“Bộ dạng này của em cứ như là cả một ngày chưa ăn cơm vậy? Đế Hoàng Minh hỏi Đế Anh Thy đi xuống lầu, ánh mắt nhìn quanh một vòng, không thấy ba anh trai đâu. Vừa hay nhìn thấy nữ quản gia liền hỏi: “Các anh tôi đâu?”

“Cậu cả thì ở thư phòng, cậu hai thì ở kho vũ khí, cậu ba thì ở phòng giải phẫu” Nữ quản có vẻ như không nhìn thấy cậu hai đã xông vào thư phòng từ khí nấy.

“Bọn họ ăn xong cơm tối rồi sao?”

“Dạ không ạ”

“Thật sự là không ăn? Cô không phải là vì muốn gạt tôi ăn cơm mà nói như vậy đấy chứ?”

Đế Anh Thy hoài nghi.

“Tôi không dám lừa gạt cô chủ đâu, ba cậu không chỉ chưa ăn cơm, đến một giọt nước cũng chưa uống nữa”

“Thật là!” Đế Anh Thy quay người đi đến thư phòng”

Ba người này cũng có nghị lực quá đấy?

Cô thất tình nên ăn cơm không thấy ngon miệng, bọn họ liên không ăn cơm cùng với cô, cái này thất tình cô cũng thất không nổi nữa!

Không gõ cửa, trực tiếp đi vào.

Đế Anh Thy nhìn thấy đại ca ngồi đang làm việc sau bàn lớn, cả người dựa vào trong ghế, lười biếng một tay chống lên trán.

Mà trên ghế salon anh hai đang, nhầm mắt lại, sau khi nghe thấy âm thanh mới mở mắt ra, lúc nhìn thấy Anh Thy thì sửng sốt một chút, lập tức ngồi dậy: “Anh Thy dậy rồi sao? Em đói rồi à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK