Chương 533: Lại bị “bóng đèn” phá đàm
Không chỉ như vậy, ngay cả tia sáng duy nhất trước mắt cô cũng bị ngăn che bởi gương mặt tuấn tú như tạc tượng của Tư Hải Minh.
“Anh.” Đào Anh Thy thở hồng hộc nhìn anh: “Anh buông tôi ra.
Tư Hải Minh không nói gì mà nắm lấy cằm của cô, sau đó hôn dồn dập.
Đào Anh Thy bị anh hôn đến nỗi không có.
chỗ nào để né tránh. Cô làm thế nào cũng không thể đẩy Tư Hải Minh ra được, ngược lại còn khiến cho sức lực trong cơ thể mình càng nhanh chóng tiêu hao hơn.
Đào Anh Thy tin chắc chắn bên cạnh Tư Hải Minh không có người phụ nữ nào khác.
Nếu như có người phụ nữ nào đó thì anh sẽ không thể mãnh liệt và chỉ mong lập tức ăn ngấu nghiến rồi nuốt chửng cô vào bụng như vậy.
“Cộc cộc cộc” Tiếng gõ cửa vang lên, là tiếng bàn tay nhỏ bé gõ lên cánh cửa.
Sau đó là giọng nói trẻ con bập bẹ của sáu đứa trẻ…
“Ba ơi, mẹ ơi!” Bảo Nam.
“Ba ơi!” Bảo Vỹ, “Mẹ ơil Con muốn mẹ!” Bảo Long “Mẹ ơi… Mẹ có ở trong đó không?” Bảo My.
“Mở cửa ra, con là con thỏ con đây!” Bảo “Mẹ ơi, ba ơi!” Bảo An.
Sáu đứa trẻ cứ bám víu lên cánh cửa như vậy giống như một viên tròn nhỏ dính trên cửa, nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu.
“Đợi đã… Đợi đã, các con..” Đào Anh Thy ngăn cản anh lại. Nhưng cô lại kéo cái áo sơ mi của anh xuống bả vai, để lộ ra phần da thịt vừa cứng vừa cường tráng, ngập tràn sự ngỗ ngược.
“Không cần để ý đến bọn trẻ, bọn chúng.
không tìm thấy người thì sẽ đi thôi.” Đào Quỳnh Anh buồn bực, đây là lời nói của con người sao? Không cần để ý sao? “Tư Hải Minh, anh đừng..” Đào Anh Thy đang vô cùng bối rối.
Qua lớp cửa, cô lại ở bên trong cùng với Tư Hải Minh… Điều này quá kỳ cục không thể tưởng tượng nổi! “Ba ơi! Mẹ ơi!” “Mẹ ơi! Mở cửa rai” “Mở cửa ral” Tư Hải Minh dừng lại, gương mặt trở nên u ám. Anh thở hồng hộc, đang cố gắng kiềm chế lại.
Giọng nói của sáu đứa trẻ ở bên ngoài ríu rít không ngừng không thể không để cho anh phải kiềm chế lại.
Bọn trẻ thật sự rất kiên trì trong chuyện này, không tìm thấy người thì sẽ không bỏ qua, đúng không! Tư Hải Minh buông Đào Anh Thy ra, sau đó đứng dậy. Anh hít một hơi sâu để điều hòa lại dòng sáu đang cuồn cuộn.
Anh chỉnh lại quần áo.
Đào Anh Thy thấy dáng vẻ chật vật của Tư Hải Minh, cô cũng không biết tại sao mà bật cười “phì” một tiếng Động tác chỉnh sửa quần áo của Tư Hải Minh dừng lại, đôi mắt đen nhìn chảm chảm vào cô. Anh nheo mắt lại, tận sâu bên trong lóe lên tia ẩm ướt.
Đào Anh Thy nhận thấy ánh mắt Tư Hải Minh đang nhìn chăm chăm vào mình, cô thu nụ cười trên gương mặt lại rồi nhảy xuống khỏi bàn làm việc.
Cô vừa mới đi được một bước, cái eo của mình lại bị siết chặt lại. Cả cơ thể của cô ngã vào trong lồng ngực vừa rắn chắc vừa nóng bừng của Tư Hải Minh.
“Cô cười cái gì? Hả?” Tư Hải Minh nhìn sát vào cô.
“Đến cười mà tôi cũng không được cười sao?” Đào Anh Thy đẩy cánh tay đang siết chặt trên eo của mình ra.
Ngón trỏ của Tư Hải Minh lướt lên căm cô, ra yêu cầu: “Cười một cái đi” Đào Anh Thy sầu não, có gì đáng để cười chứ? Cười trước gương mặt ma quỷ này có chỗ nào bất bình thường sao? “Anh đừng như vậy, tôi đi mở cửa… ƯmI” Đào Anh Thy vùng vẫy, kết quả đôi môi nhỏ xinh của cô lại bị anh hôn lên.
Nụ hôn lần này cũng không phải là nụ hôn mãnh liệt đến điên cuồng nữa.
Mà là nụ hôn vừa ngang ngược vừa dịu dàng, nhẹ nhàng xâm nhập vào trong trái tim của Đào Anh Thy, dọc theo từng mạch máu nhỏ bé mà tản ra, nằm chắc từng nhịp đập trái tim cô.
Đào Anh Thy sợ hãi, cố gắng hết sức đẩy Tư Hải Minh ra.
Tư Hải Minh đang chìm đảm hơi sững người lại, giọng nói khàn khàn: “Sao vậy?” Đào Anh Thy làm ổn định lại hơi thở đang rối loạn, ánh mắt lóe lên: “Anh… Anh đã xong chưa? Tôi đi mở cửa..” Sau đó cô quay người mở cánh cửa ra.
“Á” Sáu đứa trẻ đồng loạt ngã nhào xuống mặt đất, năm xếp chồng lên nhau.
Bảo Nam bò dậy đầu tiên, cậu bé ôm lấy chân Đào Anh Thy: “Mẹ ơi mẹ ơi, sao mẹ lại chạy đến chơi ở đây?” Bóng dáng của Tư Hải Minh đi từ trong bóng tối ra. Bởi vì anh bị làm phiền chuyện tốt cho nên đối mặt với sáu đứa trẻ với gương mặt tối sầm lại.
“Ba ơi, ba chơi cái gì vậy? Con cũng muốn chơi!” Bảo Nam hét lên.
“Không chơi gì cả” Vẻ mặt của Tư Hải Minh rất khó coi.