Mục lục
Truyện Sáu Tiểu Bảo Bảo Đáng Yêu Tổng Tài Thảm Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 399: Cơ thể cô thuộc về tôi

 

“Mấy đứa nhỏ lấy gọi điện cho cô đấy. Cô không nghe điện thoại, chúng nó còn khóc nhè một khoảng rất lâu, nhưng bây giờ đã không sao rồi, đang chơi rất vui đây.” Dì Hà nói.

Đào Anh Thy nghe xong thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu: “Tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ trở về ngay.

“Cô về rồi à? Ổn thỏa hết rồi à?” Dì Hà hỏi.

“Ữm” “Vậy thì tốt quá!” Dì Hà vui vẻ.

Cúp điện thoại xong, Đào Anh Thy quay người, trừng mắt với Tư Hải Minh: “Bây giờ trở về ngay đi!” “Cơ thể có chịu nổi không?” “Khi nãy còn hơi khó chịu, bây giờ quen rồi, không sao nữa.” Đào Anh Thy kiên trì.

Tư Hải Minh nhìn cô, không nói chuyện, cặp mắt đen tĩnh mịch.

Đào Anh Thy vội đi qua, đứng ở trước mặt Tư Hải Minh: “Dù sao anh đã nói tôi có thể về, bây giờ về chắc cũng không sao đúng không… AI Cô còn chưa dứt lời, eo đã bị siết chặt, bị cánh tay dài duỗi ra ôm chầm lại làm cho cô ngã thẳng lên người Tư Hải Minh trên thân. Hai cánh tay cô ôm lấy bờ vai rộng của anh, khoảng cách giữa mặt hai người có thể cảm nhận được rõ ràng hô hấp nóng rẫy của đối phương: “Anh… Anh làm gì?” “Nếu biết sẽ như thế này thì tôi sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy. Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhắm lại, trông rất nguy hiểm.

Tư Hải Minh siết chặt lấy eo của Đào Anh Thy, một tay khác câm điện thoại di động lên, gọi điện thoại: “Ðem hai bộ quần áo tới: Nói xong, anh ném điện thoại qua một bên.

Từ đầu đến cuối, cặp mặt đen nọ vẫn nhìn chằm chằm vào Đào Anh Thy.

Như dã thú đầy tính xâm lược đang nhìn chằm chằm vào con môi.

“Tôi… Tôi còn phải gọi một cuộc điện thoại nữa cho, đài truyên hình.

Anh thả tôi ra trước đi…” Đào Anh Thy ở trên người Tư Hải Minh giãy dụa. Không ngờ đôi tay ở bên hông cô thật sự buông ra, sau khi cô đã đứng thẳng người lên được rồi thì dây lưng áo ngủ lại bị giật ra, một đầu nằm trong tay của Tư Hải Minh: “A!” Đào Anh Thy sợ hãi đến mức lập tức dùng tay nắm lấy áo ngủ, siết thật chặt.

Cô trừng mắt với Tư Hải Minh, người đàn ông mắt đen này cứ như là ma quỷ tà ác.

Đào Anh Thy không cần dây lưng nữa, quay người đi vào bên trong. Cô muốn tìm một cái dây lưng khác nhưng lại tìm không ra, chỉ có thể dùng một tay nắm lấy vạt áo trước của áo ngủ, tay còn lại cầm điện thoại gọi điện thoại.

Gọi cho tổng thanh tra: “Thật ngại quá thưa tổng thanh tra, lúc trước tôi đang có chút việc gấp, điện thoại cũng không ở trên người…’ Gọi điện thoại xong, từ đầu tới cuối, và cả sau khi nghe cô giải thích xong, tổng thanh tra chưa hề nói một câu nói nặng, ngược lại còn nói với cô nghỉ ngơi một ngày cũng được, không cần vội.

Đúng vậy, so sánh với bản hợp đồng mà cô đã kí trước đó với ông ta, chậm trễ một ngày thì cũng không sao.

Nhưng trong lòng Đào Anh Thy cũng rõ ràng, tổng thanh tra thể hiện như thế này đều là bởi vì Tư Hải Minh đang ở sau lưng cô.

Nếu không, làm sao tổng thanh tra có thể nói chuyện hiền lành như vậy được! Quần áo đã được đưa tới.

Đào Anh Thy cầm lấy định đi vào phòng tắm thay.

“Thay ở ngay đây đi” Tư Hải Minh không hề ngại ngùng, cởi quần áo ngủ ra ở ngay trước mặt Đào Anh Thy. Cơ ngực, tám khối cơ bụng rõ ràng như đao khắc, tràn ngập dã tính và nguy hiểm.

Đào Anh Thy cầm quần áo, đứng đó chần chừ.

Lúc nhìn về phía Tư Hải Minh, ánh mắt cô ngay lập tức chạm phải dáng người tràn ngập cơ bắp đầy gợi cảm, bèn vội vàng thu hồi lại.

“Cơ thể của cô thuộc về tôi, không cần phải tránh.” Đào Anh Thy cắn răng, cái câu nói này, cái gì thuộc về anh cơ? Cơ thể của tôi là của chính tôi! Hiển nhiên, sự thật là cô không thể quyết định được cơ thể của cô.

Không thể làm trái lời Tư Hải Minh được anh, nếu chọc giận anh, chỉ sợ tất cả những cố gắng vào tối hôm qua sẽ tiêu tan.

Đào Anh Thy có thể nhịn nhục thay quần áo ở ngay trước mặt anh được, chủ yếu cô sợ Tư Hải Minh sẽ nhào tới như một con dã thú.

Nếu vậy cô sẽ không thể quay về nữa! “Tôi có thể thay, nhưng xin anh giữ khoảng cách với tôi.’ Đào Anh Thy khẽ nhíu mày, quay người đưa lưng về phía anh, cởi áo ngủ không có dây lưng ra thả xuống, áo ngủ rơi xuống mặt đất, che phủ mắt cá chân mảnh khảnh.

Trong giây phút áo ngủ rơi xuống này, ánh mắt của Tư Hải Minh đã nhìn chằm chằm vào cơ thể của Đào Anh Thy.

Bên trên da thịt trắng nõn của cô là những dấu vết nhạt màu, các loại dấu vết màu đỏ đủ hình dạng.

Đằng sau mà đã như thế thì đừng nói gì trước mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK