Chương 717: Điện thoại của Đào Hải Trạch
Đào Anh Thy vội vàng giơ hai tay lên hốt hoảng chặn lại, lồng ngực Tư Hải Minh ép lên lòng bàn tay cô, mạnh mẽ không ngừng chèn ép khiến cho tay cô như cứng đờ, tim đập ngày càng mạnh.
Tư Hải Minh nhìn gương mặt phiếm hồng của cô, giọng nói ép buộc: “Đêm mai có ở đây không?”
“Ừm… tất nhiên tôi ở nhà thuê của tôi”
*Nếu như vậy thì đêm nay ngủ chung có sao đâu?”
” Đào Anh Thy không thể chống đỡ được.
Nhưng mà…
*Cơ thể em không khỏe, tôi tắm giúp em”
Chuyện gì? Không được, tôi đã đỡ nhiều rồi… Á, anh buông ra, Tư Hải Minh…”
Đào Anh Thy vừa mới tắm xong lại bị Tư Hải Minh lôi vào phòng tắm.
Lúc lên đến giường thì gương mặt Đào Anh Thy ửng đỏ.
Tuy là Tư Hải Minh không làm gì cô nhưng mà hai người tắm cùng nhau, nghĩ lại thì hình ảnh đó cũng không hề lành mạnh mà.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Tư Hải Minh vẫn còn đang tắm, may mà cô chạy nhanh nếu không sau đó Tư Hải Minh nhất định sẽ bộc lộ thú tính.
Cửa mở ra, Tư Hải Minh chỉ buộc một chiếc khăn tắm ngang hông đi ra.
Cơ bụng nở nang khiến Đào Anh Thy căng thẳng, mau chóng dời mắt đi chỗ khác, chui vào chăn ngủ.
Kéo chăn trên đầu xuống, Đào Anh Thy không vui nhìn anh: “Làm gì vậy? Tôi muốn ngủ.
Tư Hải Minh leo lên giường ôm chăm cô: “Ngủ đi”
Còn cần phải ôm ngủ như vậy sao! Cô không cần kiểu này, nhưng mà Tư Hải Minh quá bá đạo, anh muốn thì cô cũng không thể nào phản kháng được.
Đào Anh Thy nghĩ, thật đúng là nản mà…
Không nói chuyện cũng không phản ứng lại, nhắm mắt lại là sẽ buồn ngủ.
Dù sao cũng như vậy, còn có chuyện gì tệ hơn được nữa đâu..
Đào Anh Thy đến đài truyền hình mới đưa tay bật điện thoại lên, quả nhiên là Đào Hải Trạch đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại. Vậy hẳn là đêm qua ông ta không ngủ ngon rồi?
Bây giờ không phải là nên nghĩ cách cản cơn sóng dữ sao?
Nếu không phải ông ta đang nẫm bệnh viện thì chắc chắn là đã tìm tới cửa rồi.
Điện thoại di động vang lên, Đào Anh Thy liếc mắt nhìn, đúng là nhắc tào tháo thì tào tháo tới mà.
Cô nghe máy: “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Đào Anh Thy, con nói cho rõ đi, bên phía ngài Kim kia đã xảy ra chuyện gì? Hợp đồng nói ký bây giờ lại không ký, đùa chắc?” Đào Hải Trạch không nhịn được, giọng nói hổn hển.
“Tôi có biết đâu?” Đào Anh Thy vô tội.
Nghe giọng điệu của Đào Hải Trạch thì chắc vẫn chưa nhận ra “ngài Kim” này không phải là ngài Kim thật nhỉ *Nói một câu tập đoàn Vương Tân không cần tìm người hợp tác nữa là xong, giàu có thì có thể chơi đùa người khác sao?”
*Có cần tức giận vậy không? Cùng lắm thì không hợp tác nữa, ông cũng có mất gì đâu”
Đào Anh Thy ngồi xuống sofa, thoải mái ngồi lên ghế mềm, lạnh lùng nói.
*Cũng không thể nói vậy được”
Đào Anh Thy cười nhạt, tất nhiên là không thể nói như vậy, miếng ăn tới miệng lại rớt mất, tất nhiên là Đào Hải Trạch sẽ tức giận. Nhưng mà bây giờ tức giận thì hơi sớm một chút, chuyện sau đó còn cần ông ta phải tức giận.
Tất cả các doanh nhân thủ đô đều biết Đào Hải Trạch đã nịnh bợ được tập đoàn Vương Tân, sóng sau dồn sóng trước, không biết bọn họ tức giận đến mức nào đâu.
Nếu để bọn họ biết đã từ chối hợp tác, Đào Hải Trạch bị vứt bỏ vậy thì ngay cả công ty cũng không thể mở rồi.
Giống như trước đây cô bị Tư Hải Minh đuổi ra khỏi tập đoàn Vương Tân, cô đến nhà hàng xin làm rửa chén cũng không ai nhận.
Thế lực của Tư Hải Minh phủ rộng khắp nơi, vô cùng đáng sợ.