Chương 214: Tôi uống vitamin
Điều này khiến trong lòng cô cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Vì cơ thể Đào Anh Thy khó chịu nên không ăn
được mấy miếng trong phòng. Thuốc bắc được đưa
tới, đen sì sì. Cô uống một ngụm, trong đẳng mang
theo vị chua nên nhắm mắt lại uống một hơi cạn sạch.
Đang lúc cô buồn bực và le lưỡi ra đầy ghét bỏ
thì Tư Hải Minh bước vào.
Bầu không khí cũng trở nên rối loạn khi Tư Hải
Minh xuất hiện
Đào Anh Thy lập tức rụt cái lưỡi đỏ tươi lại
Nữ giúp việc bên cạnh dọn dẹp thức ăn xuống
Tư Hải Minh ngồi trên ghế, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô hỏi:
“không hợp khẩu vị sao?”
“Có thể ăn được đã không tệ rồi” Đào Anh Thy
nói, ôm bụng, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng đã tốt
hơn lúc ban ngày nhiều: ‘Đúng rồi, tôi có thể về nhà được chưa?”
“Định về nhà sao?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy lạnh lùng cau mày: ‘Anh không thể
cho một chiếc xe đưa tôi về à?”
“Không thể được”
Anh nhiều xe thế, lại có nhiều vệ sỹ lái xe như
vậy mà lại không muốn đưa tôi về. Rõ ràng là cố ý
không thả tôi đi! Thật là, biệt thự Minh Uyển lớn thế
này, muốn ra khỏi đây cũng phải đi rất lâu. Đừng
nói cơ thể cô không khỏe, dù có khỏe cô mà ra
ngoài cũng mệt gần chết. “Lúc nào tôi có thể đi?”
“Sau khi cơ thể bình phục thì mới được đi”
“Cái gì? Sau khi bình phục?” Đào Anh Thy cau
mày: ‘Không được! Muộn nhất là sáng mai tôi phải đi rồi!”
“Không có lệnh của tôi mà cô muốn đi ra ngoài à? Hả?”
Đào Anh Thy nghiến răng, tức giận hỏi: “Anh
đừng có khống chế tôi như thế được không?”
“Người không có năng lực phản kháng thì chỉ
có thể ngoan ngoãấn nghe lời”
Đào Anh Thy tức tới mức nói không ra lời
Từ Hải Minh là người có quyền có thể, một tay
che trời. Cô đúng là không phản kháng được.
Cho nên cô cũng chỉ có thể để mặc người định
đoạt, lâm vào kết cục muốn làm gì thì làm!
Lúc này, điện thoại của Đào Anh Thy trên ghế sô pha kêu lên.
Đào Anh Thy tạm thời đè tức giận xuống, đi qua lấy điện thoại lên.
Nhưng cô không cẩn thận lại làm rơi túi xách
xuống khiến lọ thuốc trong đó lăn ra. Cô lại càng hoảng sợ.
Cô ngồi xổm xuống nhặt lọ thuốc lên cất vào túi.
Mắt cô liếc nhìn dãy số trên điện thoại, nói: “Là
dì Hà. Tôi nhận điện thoại..” Dứt lời, cô đi qua một
bên nghe: ‘Alo, dì Hà, tối nay tôi làm thêm giờ… Sẽ
rất muộn mới có thế về hoặc tối nay có thể không
về… Không sao, không sao, đừng lo cho tôi… Ừ, bye bye”
Dứt lời, cô cúp điện thoại.
Cô nghe thấy giọng không giận tự uy của Tư
Hải Minh: “Cô uống thuốc gì vậy?”
Đào Anh Thy sững sờ, hiểu anh nói gì: “Vitamin”
“Lấy ra” Tư Hải Minh đã dặn dò thì không thể
làm trái mệnh lệnh.
Đào Anh Thy biết không dễ lừa người đàn ông này.
Cô chần chừ một lúc rồi đi qua, lấy lọ thuốc.
trong túi ra đưa cho Tư Hải Minh.
Từ Hải Minh cầm vitamin nhìn hướng dẫn sử
dụng bên ngoài. Cảm giác thâm trầm và sắc bén
khiến Đào Anh Thy căng thẳng không thôi.
Dù là lọ vitamin nhưng vẫn có cảm giác chột dạt
Nhỡ may viên thuốc bên trong bị Tư Hải Minh
nhận ra thì sao? Nhưng chỉ cần không mở np ra
thì không có chuyện gì rồi.
“Chỉ là viên vitamin mà thôi. Anh nhìn cái gì…
Đào Anh Thy còn chưa nói xong thì đã thấy Tư Hải
Minh vặn nắp ra khiến cô sợ tới mức hơi thở cứng
lại. Đầu cô trống không, vẻ mặt bối rối. Cô nhắm.
hai mắt lại, ôm bụng: “Ưm…”
Đôi đồng tử màu đen của Tư Hải Minh hơi tối
lại, đặt vitamin trong tay lên bàn, đứng lên kéo tay.
cô qua: “Đau lãm à?”
“Không phải. Tôi… Nước lũ tràn bờ đê, Tôi muốn
tới nhà vệ sinh.. Đào Anh Thy dứt lời, rút cánh tay,
lại, định tới nhà vệ sinh rửa tay. Nhưng cô mới bước
một bước thì dừng lại, xoay người hỏi: “Chỗ anh có bánh mì không?”
Tư Hải Minh cầm điện thoại lên, gọi điện ra
ngoài: “Có bánh mì không? Phải bao lâu?”