Mục lục
Truyện Sáu Tiểu Bảo Bảo Đáng Yêu Tổng Tài Thảm Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1255 (2237) MẸ ĐÃ TRỞ VỀ

Edit By Trà Nữ Lê

“Em ở bao lâu cũng được” Đế Hạo Thiên nói “Tư Hải Minh có được em nhưng cũng không có được trái tim của em”

“Anh Thy, anh có thể cùng Bảo Hân chụp ảnh cô dâu?” Đế Bắc Lẫm mong đợi hỏi

Đế Anh Thy cười “Bảo Hân muốn thì được ạ”

“Anh ba thật muốn ôm em một cái Đế Bắc Lẫm kích động

“Vẫn là đừng…” Đế Anh Thy nân trán

Nói chuyện với ba anh trai xong, nàng chuẩn bị ra ngoài, hướng đến trường học

Nàng đi vào trong trường, tìm đến lớp học của con, đứng ngoài cửa nhìn vào trong

Liếc mắt liền thấy các con của nàng, được sắp xếp học chung một lớp

Dáng vẻ nghiêm túc nghe giảng bài thật là đáng yêu, nàng chăm chú nhìn con của mình

Tiếng chuông tan học vang lên, bọn trẻ từ trong phòng học chạy ùa ra

“Bảo Nam, Bảo Vỹ” chạy ra trước Đế Anh Thy thấy liền gọi, liền sau đó là Bảo My, Bảo Long, Bảo Hân, Bảo An cũng chạy ra, nàng phất phất tay gọi

Cô giáo ngay lập tức nhận ra nàng

Dù sao thì trước đó nàng cũng từng vài lần đến với tư cách là phụ huynh của sáu đứa trẻ, một người mẹ vừa trẻ vừa đẹp nên ai nhìn vào cũng ấn tượng. Điều quan trọng nhất chính là ngôi trường         quý tộc này được gia đình của sáu đứa trẻ mua lại, những giáo viên ở đây mang tiếng là thầy cô giáo của sáu đứa trẻ nhưng có khác gì đi làm công đâu

Nhìn thấy mẹ của sáu đứa trẻ còn không phải nhìn thấy bà chủ sao!

“Cô khỏe không” Cô giáo có chút xoay người

Sáu đứa trẻ có chút hoàn hồn

“Mẹ!”

“Mẹ!”

“Mẹ!”

“Mẹ!”

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Rất là vui vẻ, vừa chạy vừa khóc, cùng nhào vào lòng của mẹ

Đế Anh Thy sờ vào từng cái đầu nhỏ của bọn chúng, trong lòng xúc động vô cùng

“Mẹ mới đến sao? Mỗi ngày con đều nhớ đến mẹ, chúng con rất tội nghiệp” Bảo Vỹ nói

“Mẹ đến thăm chúng con, rất là tốt!” Bảo Long hồ hởi vui mừng

“Mẹ…” Bảo My khóc, nước mắt đều rơi trên váy xinh đẹp của nàng

“Mẹ không đi? Không muốn mẹ đi…” Bảo Hân vừa khóc vừa nói

“Không đi!” Bảo An một mực ôm chân của nàng, dán mặt lên

Khuôn mặt nàng cười mà chua xót, con của nàng vẫn giống trước đây, trông thấy nàng liền nhào tới, nũng nịu không để cho mẹ đi

Dường như một mực đều lo lắng mẹ sẽ đi

Từ lúc Tư Hải Minh đưa con đến biệt thự Minh Uyển ở, mẹ và con đã bị tách ra…

Đế Anh Thy không có cách nào mở miệng nói rằng mình lập tức muốn đi, đây chính là lý do mà vừa rồi nàng đã nói với ba người anh “Không có ddangfng”, là nàng đi không được…

“Không đi!” Nàng nói

Sáu đứa trẻ nghe được liền vui sướng, mắt to tròn tràn đầy ánh sáng

“Mẹ ơi, thật sao ạ?” Bảo Nam không thể tin được

“Đương nhiên”

“Oa…quá tuyệt vời” Bảo Long vui vẻ nhún nhảy

“Mẹ cũng không đi nữa!” Bảo Hân nói

“Ừm ừm” Khuôn mặt mũm mĩm của Bảo An ửng hồ

Đế Anh Thy cười khô, nàng không nói cũng giống như trả lời không đi nữa à…?

Nhưng nhìn bọn nhỏ vui vẻ như thế nàng không nhẫn tâm mà nói ra

Được rồi, sẽ ở lại căn hộ dì Hà ít ngày vậy…

Cô giáo hiểu chuyện “Tiết học sau là môn vận động, Từ phu nhân muốn ở lại quan sát không?”

“Từ phu nhân” ba chữ để khuôn mặt Đế Anh Thy cứng đờ, nhìn vào ánh mắt thiên thần của sáu đứa trẻ những từ phủ nhận liền kẹt ở yết hầu mà mạnh mẽ nuốt xuống

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK