Chương 1145: Bức ảnh
Tư Hải Minh không cam lòng mà đột nhiên dùng lực.
“Ừm..” Đế Anh Thy toàn thân run lên khi đầu lưỡi bị kích thích, hàng lông mày khẽ cau lại vì kinh ngạc.
“Đang nghĩ gì vậy?” Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh áp lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, giọng nói như nghẹn lại, hơi hỗn loạn, hỏi: “Em có thể hỏi tôi bất cứ thứ gì. H”m?
Đế Anh Thy thở gấp gáp, đồng tử long lanh, hai má ửng hồng.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra và đứng dậy: “Em không có gì để hỏi hết”
Cô bước tới ban công, nhìn cảnh đêm bên ngoài của Hàn Uyển, nói: “Vì em chọn ở bên anh, nên em sẽ tin tưởng anh”
Tư Hải Minh bước tới, ôm cô vào lòng, “Trong lòng tôi không còn ai, chỉ có em”
“Ừ” Đế Anh Thy không nói cho Tư Hải Minh biết Đào Sơ Tâm đã nói gì với cô.
Đào Anh Thy đã chết rồi, tại sao phải bận tâm đến một người đã chết?
Cho dù Tư Hải Minh có yêu cô ta như thế nào, cô ta cũng sẽ không thể sống lại mà xuất hiện trước mặt họ.
Không có gì sai khi Đào Anh Thy được Tư Hải Minh yêu thích. Ai bảo bản thân cô xuất hiện muộn cơ chứ.
Đào Anh Thy chết khi còn trẻ, cũng là một cô gái đáng thương, phải không …
Cánh cửa cứ thể mở ra mà không báo trước, Đế Hạo Thiên sắc mặt lạnh lùng nhìn hai người đang ôm nhau trên ban công, “Như vậy là đủ rồi.”
Đế Anh Thy ngượng ngùng rời khỏi vòng tay của Tư Hải Minh, xoay người vào phòng ngủ.
Ánh mắt Tư Hải Minh nhìn theo không rời cho đến khi bóng hình ấy biến mất, anh mới định rời đi.
Khi đi ngang qua Để Hạo Thiên, Đế Hạo Thiên liền nhìn chằm chằm vào Tư Hải Minh chỉ hận không thể dùng ánh mắt xuyên thủng anh ta. Nếu anh không đến, người đàn ông này sẽ ngủ ở đây sao?
Bọn họ không có đã đành, ngay cả khi họ có ở đó, anh ta vẫn huênh hoang như vậy!
Khi Đế Anh Thy nghe thấy tiếng đóng cửa, tưởng rằng cả hai đã rời đi.
Vừa quay đầu lại, anh hai của cô đã xuất hiện trong phòng ngủ, dựa vào cửa nhìn cô.
“Anh hai, có chuyện gì vậy?”
“Tâm trạng không tốt?” Đế Hạo Thiên hỏi Đế Anh Thy biết không thể giấu diếm được các anh, dẫu muốn phản bác lại nhưng đành phải im lặng. Ngồi xuống mép giường, cúi đầu Đế Hạo Thiên bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, “Nói cho anh hai biết, anh hai sẽ thay em làm chủ. Nếu Tư Hải Minh cả gan dám bắt nạt em, anh sẽ trực tiếp xới tung cái Hàn Uyển của anh ta để cho em trút giận”
“Anh hai, anh có thể lấy tấm hình của Đào Anh Thy được không?” Đế Anh Thy hỏi.
Đế Hạo Thiên vẫn im lặng, anh đoán nó có liên quan đến người tên ‘Đào Anh Thy kia. Khi Anh Thy quay lại, anh nhận thấy có điều gì đó không ổn ở cô.
“Thực sự muốn xem?” Đế Hạo Thiên hỏi, điều này có nghĩa rằng anh ta có thể lấy được nó.
“Em muốn xem xem rốt cuộc là giống đến mức nào mới có thể năm lần bảy lượt bị người khác nhận nhầm” Đế Anh Thy nói.
Xem qua bức ảnh của Đào Anh Thy, ít nhất đến khi bị người ta nhận nhầm, cô cũng không phải trưng ra bộ mặt ngây ngây ngốc ngốc.
“Chờ chút” Đế Hạo Thiên nói xong liền rời đi.
Đế Anh Thy thất thần ngồi đó, lồng ngực ngập tràn sự căng thẳng. Hy vọng là không quá giống nhau.
Nếu thực sự là như vậy, cô nên tìm lý do gì để thuyết phục bản thân rằng Tư Hải Minh không dùng cô làm người thay thế?
Dựa vào lời của Tư Hải Minh dỗ dành cô hay sao?
Vậy có thể dỗ dành bao lâu.
Chương Vĩ chăm chỉ đang làm thêm giờ, khi đến văn phòng của Tư Hải Minh để lấy hồ sơ, anh thấy màn hình máy tính vẫn còn đang bật. Đó là do Tư Hải Minh vội vã rời khỏi, đến máy tính cũng chưa kịp tắt.
Vi nhận được điện thoại của vệ sĩ, Đế Anh Thy đã tình cờ gặp Đào Sơ Tâm trên đường.
Ngay cả khi máy tính được bật lên, thì màn hình cũng không thể nào sáng trong một thời gian dài như vậy.
Chương Vĩ bước đến xem kỹ hơn và thấy rằng phần mềm bên trong đang thực hiện tìm kiếm tự động Không biết là vị nào ăn gan hùm mật gấu mà ngay cả máy tính của ngài Minh mà cũng dám hack?
Khi bức ảnh kết quả tìm kiếm hiện lên hình ảnh của Đào Anh Thy, Chương Vĩ liền cảm thấy choáng váng.
Anh ta vội vàng thực hiện một số lệnh lên chương trình, muốn dừng nó lại Tuy nhiên, màn hình lập tức chuyển sang màu đen. Đối phương đã tìm thấy thứ mình muốn, nhanh chóng chuyển sang chế độ ngoại tuyến.
Không phải thông tin bí mật của tập đoàn KING bị đánh cắp mà lại là ảnh của Đào Anh Thy.
Điều này còn nghiêm trọng hơn cả việc đánh cắp các tập tin quan trọng của công ty!
Cảm thấy tình hình nghiêm trọng, Chương Vĩ ngay lập tức gọi cho Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh đang nghĩ cách giải quyết vấn đề của Đào Sơ Tâm thì điện thoại di động của anh chợt đổ chuông. Anh liền quay lại phòng nhấc điện thoại trả lời.
Giọng nói của Chương Vĩ vang lên: “Ngài Minh, vừa rồi tôi đang tìm kiếm thông tin trong văn phòng của anh và phát hiện ra rằng thông tin trong máy tính của anh đang bị đánh sập, và mục tiêu là ảnh của Đào Anh Thy”
Vẻ mặt của Tư Hải Minh đột nhiên thay đổi, và đôi mắt đen của anh ta lóe lên sự thù địch và lạnh lùng.
Anh xoay người mở cửa đi ra ngoài, dường như mỗi bước chân đều mang theo cuồng phong cuồng bạo.
Đế Hạo Thiên đang cùng Bảo Nam và Bảo My chơi đùa trên thảm, liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm người vừa xông vào: “Cho dù đây là nhà của cậu, thì cũng phải biết gõ cửa chứ?”
“Bảo Nam, đưa Bảo My ra ngoài, ba có chuyện muốn nói với bác” Tư Hải Minh cố kiềm chế cơn thịnh nộ trong lòng, giọng nói bình tính.
Bảo Nam tay dẫn Bảo Mỹ đi, vừa đi tới gõ cửa liền quay đầu lại hỏi: ‘Ba đánh nhau với bác à.”
Đôi mắt sắc bén và uy nghiêm của Tư Hải Minh khẽ liếc một cái.
“Hừ” Tiểu Tuấn kiêu ngạo ôm mặt, lặng lẽ kéo Bảo My đi Tư Hải Minh đóng sầm cửa lại và bước đến chỗ Đế Hạo Thiên.
Đế Hạo Thiên dựa lưng vào sô pha, một bên chân dài khẽ gập lại, bên còn tại tùy ý gác cạnh bên, trông thì có vẻ lười biếng nhưng lại ấn chứa sóng gió.
“Anh đã lấy trộm ảnh từ máy tính của tôi?”
Nếu Tư Hải Minh có thể nói điều này, đó không còn là một sự nghỉ ngờ, mà là một sự khẳng định.
Ba anh em sinh ba nhà họ Đế, anh có thể chính xác tìm ra tên hacker sau lưng bọn họ.
“Thì sao? Không được xem ư2”
“Anh biết mọi chuyện rồi, anh còn muốn bức ảnh làm gï? Tư Hải Minh vẻ mặt u ám và tức giận.
“Tư Hải Minh, anh sợ cái gì?” Đế Hạo Thiên gạt đi nỗi đau của mình. “Muốn dùng cách lừa gạt để bù đắp, cậu thấy có tác dụng sao?”
*Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, tôi chỉ mong anh đừng xen vào!”
“Tư Hải Minh, cậu nghĩ đây còn là chuyện của ba năm trước sao? Chúng tôi nhất định phải can thiệp vào chuyện của Anh Thy, không thể để cái loại khốn khiếp như cậu ép em ấy vào chỏ chết!”
Đế Hạo Thiên ánh mắt sắc bén, khí thế đáng sợ từ từ ngập tràn ánh mắt.
“Những chuyện đã xảy ra trước đây sẽ không bao giờ xảy ra nữa!” Tư Hải Minh gần như mất kiểm soát, trái tìm như một lần nữa bị đập vỡ tan tành, đau thất.
Đế Hạo Thiên đứng dậy, đứng trước mặt Tư Hải Minh, đôi mắt với anh, khẽ nhếch miệng cười nhạt: “Chỉ cần anh nói không thì sẽ không? Anh đã bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ tự tử chưa? Có lẽ khi Đào Anh Thy chết lúc trước, anh vẫn thấy mình không hề làm sai bất cứ chuyện gì phải không? Tư Hải Minh, chúng tôi, bao giờ đế Anh Thy kết hôn với anh”
“Vĩnh viễn không.”
Cơn giận dữ của Tư Hải Minh khó có thế kiềm chế, hai tay buông thõng bên hông cuộn chặt thành nắm đấm, vì dùng lực quá sức mà run rẩy.
*Muốn đánh nhau sao? Tôi cùng anh” Đế Hạo Thiên tỏ ra vui mừng.
Từng tia nhìn sắc bén như những cơn sóng ngầm ẩn trong đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào Đế Hạo Thiên, anh giờ đây giống như một con báo đang chực vồ mồi, vừa đáng sợ lại vừa nguy hiểm. Và chỉ một một giây sau thì anh khẽ thả lỏng nắm đấm.
Đế Hạo Thiên chú ý tới từng sự thay đổi của anh, cảm xúc đã được kiểm soát tốt, thực sự thất vọng.
“Bức ảnh đâu?” Tư Hải Minh hỏi.
“Cho Anh Thy xem rồi”
“Chết tiệt” Tư Hải Minh nắm lấy cố áo Đế Hạo Thiên: “Ai cho phép anh làm vậy!”
Đế Anh Thy vừa mở cửa ra đã thấy cảnh tượng đó, Tư Hải Minh đầy thù hận, kéo cổ áo anh hai của cô, thật là kinh hãi Bảo Nam và Bảo My chạy đến nói với cô ấy rằng Tư Hải Minh và Đế Hạo Thiên đang đánh nhau, cô ấy mới vội vã chạy đến.
Hành động của Tư Hải Minh khiến trái tim cô như bị đâm bởi hàng ngàn mũi kim châm…