Chương 789: Bảo Hân ơi là Bảo Hân
“Sao lại ra đây?” Tư Hải Minh hỏi: “Mẹ đang tắm”
“Sao ba không tắm cùng mẹ chứ? Ba và mẹ phải tâm cùng nhau. Lẽ nào ba không muốn tắm cùng mẹ sao?” Bảo Hân hỏi “Ơ..” Bảo An mất mát.
Tư Hải Minh nhìn hai đứa: “Tất nhiên là thích”
“Con biết rồi. Ba lo lắng cho bọn con nên mới không đi tắm. Ba không cần lo lắng, bọn con ngoan lắm” Bảo Hân nghiêm túc nói.
“Ừm” Bảo An gật đầu.
“Đoán đúng rồi” Ánh mắt của Tư Hải Minh càng thêm u ám.
“Ba, cố lên” Bảo Hân nắm tay của Bảo An: “Bảo An, đi nào”
Nói xong thì kéo Bảo An chạy mất.
Đào Anh Thy ở trong phòng tắm mới tắm được một nửa, cảm giác có gió lạnh lùa vào, nhiệt độ giảm xuống.
Có người đi vào.
Trong tình huống này, trừ Tư Hải Minh thì không có ai đi vào.
Cô cho rằng Tư Hải Minh sẽ không vào.
Đào Anh Thy tức giận: “Tôi đang tắm, anh vào làm gì? Mấy đứa nhỏ còn ở ngoài mà.”
Tư Hải Minh có tai như điếc, áo khoác tây.
trang đã để ở ngoài, bây giờ áo sơ mi đã cởi cúc để lộ yết hầu quyến rũ, đôi mắt đen thâm thúy nguy hiểm nhìn vào Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy tắt vòi sen, che người đi đến bên cạnh dùng khăn tắm lau người.
Lau xong thì mặc đồ ngủ vào chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng mà vừa mặc đến bả vai thì đã có cánh tay vòng tới bên hông, bị kéo vào lông ngực rắn chắc.
“Anh..” Hai tay Đào Anh Thy không thể làm gì ngoài túm lấy cổ áo ngủ.
Đối với cô thì chuyện này quá nguy hiểm.
Sao ba không tầm cùng mẹ chứ? Ba và mẹ phải tắm cùng nhau. Lẽ nào ba không muốn tắm cùng mẹ sao?”
Tư Hải Minh bật đoạn ghi âm trong điện thoại ra, giọng nói của Bảo Hân và Bảo An khiến cô giật mình, vẻ mặt kinh ngạc.
Sau đó là giọng của Tư Hải Minh: “Tất nhiên là thích”
*Con biết rồi. Ba lo lắng cho bọn con nên mới không đi tắm. Ba không cần lo lắng, bọn con ngoan lắm”
*Ba cố lên. Bảo An, đi nào”
Ghi âm dừng lại.
Tư Hải Minh ném điện thoại di động sang một bên, nhìn gương mặt ửng đỏ do nước nóng của Đào Anh Thy, giọng nói trầm thấp: “Tôi cũng đâu thể để bọn họ thất vọng, em nói xem?”
Dù thế nào Đào Anh Thy cũng không ngờ đến chuyện Bảo Hân sẽ nói như vậy?
Bảo Hân ơi là Bảo Hân…
Đào Anh Thy lấy lại tinh thần, giãy ra khỏi tay anh, ôm lấy cổ áo ngủ nói: “Con nít nói cũng tin là thật sao? Tôi tắm xong rồi, anh tắm thì tắm đi…
Nói xong cô bỗng muốn trốn đi. Cô không muốn ở chung một phòng tắm với Tư Hải Minh.
Vừa bước được hai bước thì đồ ngủ phía dưới đã không cánh mà bay, cơ thể Đào Anh Thy lộ ra.
“Anh Đào Anh Thy tức giận xoay người nhìn đồ ngủ của mình rời trên mặt đất, vừa nãy mới tắm xong nên nền còn ướt, bây giờ thì đồ ngủ cũng ướt luôn không mặc được.
Tư Hải Minh đến gần cô, Đào Anh Thy hoảng hốt lùi lại cho đến khi lưng dựa vào vách tường, ánh mắt sắc bén sát lại gần mang theo sức xâm chiếm, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt cô, lướt qua đôi môi đỏ bừng của cô: “Tôi sẽ không làm gì cả, chỉ tằm cùng em”
Tim Đào Anh Thy đập mạnh, nghiêng mặt đi, dùng hai tay che ngực của mình, để khắc chế nhịp tim rối loạn của mình.