Chương 704: Anh không ở đây
Bảo Vỹ hỏi: “Mẹ, mẹ sẽ ngồi thuyền với con sao?”
Bảo Nam nói: “Ba nói muốn dẫn con đi bắt cá.”
Bảo Long: “Thuyền rất rất lớn đó!!
Bảo My: “Lớn lắm luôn…”
Bảo Hân: “Mẹ, mẹ sẽ đi cùng bọn con chứ?”
Bảo An không nói gì chỉ bước lên ôm lấy chân Đào Anh Thy, gương mặt nhỏ nhắn vùi vào giữa chân cô, cọ xát làm nũng.
Đào Anh Thy nghĩ bây giờ cách cuối tuần chỉ còn ba ngày nữa thôi, sáu đứa nhóc cũng đã biết rồi, là Tư Hải Minh nói sao?
Hai ngày gần đây cô và Tư Hải Minh cũng không liên lạc với nhau, cô đã tự động quên mất việc ra biển.
Cứ cho là sẽ không đi nữa.
Nhưng mà sáu đứa nhỏ đi, cô không cần đi nữa rồi!
“Mẹ, mẹ sẽ đi cùng bọn con chứ?” Bàn tay nhỏ bé của Bảo My cầm lấy quần Đào Anh Thy: “Mẹ à…
Đào Anh Thy nhìn sáu đứa bé đang thút thít, ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu bọn nhỏ: “Mẹ…
thật sự không thể phân thân được, hay là đến lúc đó rồi tính sau?”
“Mẹ nhất định phải đi!” Sáu đứa bé lập tức hoan hô.
“Vâng, muốn mẹ đi cùng!” Bảo Nam bá đạo nói.
Trên mặt Đào Anh Thy đầy vẻ miễn cưỡng.
Ngôi lên xe rời khỏi trường học.
Đào Anh Thy nhìn ra cảnh đường phố ngoài cửa sổ, nếu như bây giờ Tư Hải Minh vẫn còn đang lạnh nhạt, có vẻ như vấn đề không phải là cô không muốn đi.
Cô hiểu rất rõ Tư Hải Minh muốn cô đi thì cô nhất định phải đi, không có sự lựa chọn nào khác!
Sáng sớm sáng thứ sáu, Đào Anh Thy vẫn ngồi xe đến đài truyền hình.
Sáng nay cô ngáp liên tục.
Tối qua ngủ rất ngon cơ mà.
Thật là gân đây luôn cảm thấy không khỏe, lại không rõ là chỗ nào không ổn, cả người lười biếng.
Đào Anh Thy nhìn thời gian đến đài truyền hình còn hai mươi phút nên trực tiếp nằm xuống ghế ngồi.
Sau khi nằm xuống Đào Anh Thy hóm hỉnh nghĩ, không phải vì ghế ngồi quá thoải mái nên cô mới buôn ngủ như vậy chứ?
Ngẫm lại quan hệ giữa mình và Tư Hải Minh đúng là quá khó nắm bắt…
“Lý Ba, bao giờ đến đài truyên hình thì gọi tôi nhé? Tôi ngủ một lát… Đào Anh Thy nói.
“Được, cô Đào cứ yên tâm ngủ đi’ Nói xong thì Đào Anh Thy thật sự yên tâm ngủ.
Vài giây sau đã chìm vào giấc ngủ!
Cũng không biết là mình đã ngủ bao lâu, khi cảm nhận được bị người khác lay lay, sờ sờ chỗ này chỗ nọ trên người, trên mặt bị đặt lên một nụ hôn mềm mại.
Cảm giác này vô cùng quen thuộc với Đào Anh Thy, cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy hàng ghế sau xe có sáu đứa bé siêu dễ thương vây quanh, cô sửng sốt.
Cô… cô đang nằm mơ sao? Không phải cô đang trên đường đến đài truyền hình sao?
“Mẹ tỉnh rồi!” Bảo Long kích động la lên.
Lúc này Đào Anh Thy mới hoàn hồn ngồi dậy: “Sao những nhóc con này lại ở trên xe mình…”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy một màu xanh bao la của biển.
Mà bên bến tàu bên cạnh có một chiếc du thuyền khổng lồ màu trắng đen.
Lý Ba đi vòng qua ghế sau nói: “Cô chủ Đào, muốn xuống xe chứ? Du thuyền vẫn đang đợi cô đó”
Nhìn vẻ mặt của Lý Ba, còn có ánh mắt mong đợi của sáu đứa bé trước mặt, nếu Đào Anh Thy còn không hiểu thì có mà hâm nặng.
Chỉ là…
Lúc Đào Anh Thy đã xuống xe vẫn không thấy bóng dáng của Tư Hải Minh đâu cả.
Anh ta, anh ta không có ở đây…
“Ba tới!” Giọng của Bảo My rất kích động.
Quay đầu nhìn lại, Đào Anh Thy nhìn thấy chiếc xe Rolls Royce màu đen kia đang ngang ngược lại tới, sau đó dừng ở bên cạnh!
Vệ sĩ mở cửa xe ra, chân dài bước từ bên trong ra, không phải là Tư Hải Minh thì còn có thể là ai…
Ánh mắt Đào Anh Thy hơi lóe lên, nhìn vào ánh mắt kích động của sáu đứa bé.
Đúng là bọn nhỏ rất vui vẻ mà…
Cô bị đứa đến đây theo một cách không khác gì ép buộc, thậm chí còn không cho cô cơ hội rút lui.