Chương 772: Đột tử
“Làm sao vậy?”
“Không biết nữa “Uống nhiều quá sao?”
Mọi người ở quán bar đến kiểm tra thử, bỗng chấn động: “Anh ta đã chết”
“Sao cơ?”
“Sao lại chết?”
“Uống rượu chết sao?”
“Trời ạ Trong quán bar nhất thời hỗn loạn.
Nhân viên đang định gọi điện thoại báo công an thì người của Tư Hải Minh đã tới.
Bước lên kiểm tra cho Đào Hải Hùng, xác nhận đúng là người đã chết rồi.
“Lập tức đưa vào bệnh viện.’ Một vệ sĩ nói.
Nhân viên trong quán thấy những người này mặc đồ đen, vẻ mặt thì như đang cảnh báo đừng ai đụng vào thì ngay cả những người cáo già như bọn họ cũng không dám bước lên.
Nghe nói là đưa đến bệnh viện, sau đó cũng không biết gì nữa.
Bọn họ giả vờ đến giúp, thật ra là muốn xem thử Đào Hải Hùng chết như thế nào.
“Có thể xem camera sao?” Vệ sĩ đi đến một bàn làm việc của nhân viên.
Nhân viên bị khí thế hung dữ làm cho hoảng sợ: “Tôi, tôi… phải hỏi quản lý…”
“Tôi không có thời gian.” Hung dữ đe dọa.
“Được được, bây giờ tôi dẫn anh đi” Nhân viên hoảng sợ lập tức đổi giọng.
Từ lúc Đào Anh Thy đến Minh Uyển vẫn luôn chơi cùng với sáu đứa nhóc.
Lúc này vẫn còn đang ở trong phòng chơi đùa cùng bọn nhóc.
Thật ra là sau đó Đào Anh Thy chỉ nhìn bọn nhóc chơi, dù sao sức của cô cũng có hạn mà.
Không biết những đứa nhóc này lấy đâu ra năng lượng như vậy, quả đáng yêu.
Ánh mắt Đào Anh Thy ngập tràn thương yêu, thứ duy nhất cô không thể nào bỏ được có lẽ là sáu nhóc con này…
Không muốn bọn nhóc có một cuộc sống bất hạnh như mình…
Cô tự nói với mình dù là có khó khăn thế nào đi nữa thì cũng phải kiến tri. Nếu như vất vả quá thì có thể nhìn sáu nhóc con này, trong lòng sẽ được chữa lành…
“Mẹ, thơm con đi.” Bảo Vỹ nhào tới.
Đào Anh Thy nhẹ nhàng thơm lên gương mặt mũm mĩm của cô bé: “Ơ, mẹ, con cũng muốn thơm”
Tất cả những phiền muộn đều lắng xuống khi nhìn thấy sáu nhóc con này.
Nhìn gương mặt hài lòng của bọn nhóc thì mình cũng sẽ thấy bình yên, không phải sao?
“Mẹ, con cũng muốn” Bảo Nam sát mặt lại gần.
“Con cũng muốn…” Bảo Long.
“Con nữa…” Ánh mắt Bảo My lóe lên tia đáng thương.
“Mẹ ơi, con cũng muốn” Bảo Hân.
Lúc Bảo An đến thì đã chậm nửa nhịp, đưa gương mặt ú nu ra “ơ” một tiếng, ý là cũng muốn.
Đào Anh Thy nhìn thấy thì ngẩn ra, lập tức bật cười, hôn lên gương mặt của mỗi đứa.
Mỗi đứa nhóc đều vô cùng thỏa mãn, dễ thương đến nỗi khiến người ta chảy máu mũi.
Bên trong phòng làm việc.
“Chết rồi?” Giọng nói của Tư Hải Minh bỗng nhiên lạnh lẽo, vô cùng âm hiểm.
“Bệnh viện kiểm tra, là đột tử” Chương Vĩ nói: “Nhưng mà những lời này cũng quá khó tin. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ?”
Ánh mắt đen âm trầm của Tư Hải Minh âm hiểm đáng sợ.
“Càng trùng hợp là toàn bộ camera của quán bar đã bị phá hỏng, nhân viên quán bar cũng không biết chuyện này. Lúc điều tra cửa hàng đồ ngọt cũng không có camera, ông chủ và Tư Viễn Hằng cũng không hề có liên quan đến nhau, vì muốn phủi sạch quan hệ mà bỏ rất nhiều công sức đấy. Nhưng mà muốn tìm những người khách ngày hôm đó cũng không phải việc khó gì…”
Sáu nhóc con tắm rửa xong, toàn bộ lên giường.
Đúng lúc này, Bào Điển đi đến: “Cô chủ Đào, ngải Hải Minh gọi cô đến đó”
Trong lòng Đào Anh Thy căng thẳng, điều gì nên đến cũng phải đến sao…
“Mẹ, mẹ và ba sẽ tắm chung sao?” Vẻ mặt Bảo Hân vui vẻ.
“Tắm tắm, ba ba” Bảo Vỹ sờ sờ hai bím tóc.
“Oa, tắm cùng vui” Bảo Long vui vẻ nhún nhảy trên giường.