Mục lục
Truyện Sáu Tiểu Bảo Bảo Đáng Yêu Tổng Tài Thảm Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1162 Đừng để Anh Thy biết

“Không được.” Đế Anh Thy nghĩ nghĩ, nói, ‘Em thích ra đảo chơi. Có thể đi ra ngoài đó được không?”

Đế Bắc Lâm và Đế Hạo Thiên sững sờ.

Hai người còn chưa nói cái gì, Đế Hoàng Minh đã mở miệng nói: “Anh đã nói rôi, không cho phép ra đảo”

“Vậy anh cả là định chuẩn bị nhốt em lại ở đây cả đời à?”

“Cũng không có gì là không thể”

“… ” Đế Anh Thy tức giận đến mức quăng nĩa xuống, chiếc nĩa còn nảy lên nảy xuống trên bàn ăn mấy lần, “Không ăn nữa!”

Ngay lập tức đứng dậy muốn đi.

Cổ tay bị Đế Hoàng Minh nắm chặt, “Ăn xong đi”

“Em không ăn!”

“Đế Anh Thy!” Đế Hoàng Minh gọi thẳng cả họ và tên, nói rõ bây giờ anh ta hiện tại đang rất tức giận.

Đế Anh Thy không vùng vẫy, đứng ở nơi đó, cũng không ngồi xuống, nước mắt rơi xuống như mưa.

Đế Hoàng Minh trong lòng mềm nhũn, nới lỏng tay ra một chút.

“Đế Hoàng Minh, anh làm gì thế!” Đế Hạo Thiên tức giận đến mức đứng thẳng lên, hất tay Đế Hoàng Minh ra, kéo Đế Anh Thy đi, “Không để ý đến anh ấy nữa, chúng ta đi!”

Sắc mặt Để Hoàng Minh âm trầm, anh ta cũng không còn tâm tư để ăn.

Đế Bắc Lâm muốn hỏi vì sao không chờ ăn cơm xong rồi nói? Cuối cùng cũng không hề nói gì. Anh ta cảm nhận được anh cả đã kiên nhẫn đến cực hạn.

Việc Tư Hải Minh ở sau lưng bọn họ đưa Anh Thy ra biển đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta.

Mà Đế Bắc Lâm có thể nói gì? Nói để Anh Thy đi theo Tư Hải Minh đi sao? Nếu như bị bắt đi, hoặc bị Tư Hải Minh làm cho bị thương, hoặc là bị chuyện nào đó làm cho kích thích khôi phục lại kí ức, đau đến không muốn sống nữa mà bọn họ lại không ở bên cạnh.

Thôi miên sâu không phải bệnh, làm không tốt sẽ khôi phục lại lúc nào bọn họ cũng không biết.

Lại nói, Đế Anh Thy nói thích đều không phải là thích thật, thật sự nếu để cho cô bé đi theo Tư Hải Minh mà không biết chuyện gì xảy ra, đó mới là không quan tâm đến hạnh phúc của em gái, là làm hại cô.

“Không biết Tư Hải Minh đi lúc nào…” Đế Bắc Lâm nói.

Giám sát bến tàu ban đầu còn có thể thấy bóng dáng Tư Hải Minh, sau đó thì không thấy nữa. Chắc là không đi, chỉ cần xem xét biệt thự cảnh biển của anh là biết ngay!

Nhìn thái độ không nóng vội của Đế Anh Thy, chắc là không biết Tư Hải Minh đang đợi mình…

“Anh Thy giấu một cái điện thoại Tư Hải Minh cho con bé để tiện liên lạc” Đế Hoàng Minh nói, “Đợi chút nữa thằng hai đi xử lý một chút”

Ánh mắt Đế Bắc Lâm thay đổi.

Không phải ngăn cấm dùng điện thoại, mà là tin nhắn và điện thoại bình thường chỉ là đều được chuyển đến một chiếc gì động khác thôi.

Cho dù bên phía Tư Hải Minh cũng như thế.

Chuyện này đối với Đế Hạo Thiên mà nói, rất đơn giản.

“Nếu để cho Anh Thy biết… “

“Vậy thì đừng để con bé biết” Đế Hoàng Minh là đã hạ quyết tâm không để cho Đế Anh Thy và Tư Hải Minh ở cùng một chỗ.

Cho nên, mặc kệ Đế Anh Thy khóc lóc náo loạn như thế nào cũng chỉ có dọa dẫm, không có thỏa hiệp.

Đế Anh Thy cũng phát hiện ra lần này bất kể như thể nào các anh trai cũng không cho cô gặp Tư Hải Minh, cô không muốn ở Đảo Trân Châu đợi cả một đời liên phải nói chia tay.

Bây giờ trong lòng cô chỉ có Tư Hải Minh, làm sao đồng ý được.

Cô càng không có khả năng, thật sự không có khả năng dùng cái chết để bức bách Vì sao người yêu nhau lại không thể ở bên nhau? Một bên là người thân, một bên là người yêu, sao lại không thể sống hòa bình với nhau?

Chuyện đương nhiên là không thể hòa bình sống chung thì coi như xong, nhưng quả thật là cục diện đối đầu không thể đỡ nổi!

Buổi chiều Đế Anh Thy không quan tâm các anh nữa, chạy đến vườn nho giải sầu.

Có cái gì không thể sao? Dù sao cô cũng không ra biển nữa!

Để Anh Thy mang theo tầm tình buôn bực đi về phía vườn nho.

Vừa mới đi vào đã nghe thấy tiếng phụ nữ nói cười, là giọng của một cô gái trẻ tuổi.

Đế Anh Thy lập tức thả nhẹ bước chân, còn ra hiệu cho Một Hào đi theo phía sau nhẹ nhàng thôi.

Chẳng lẽ là lúc cô đau khổ thất tình hối lỗi thì Tần Hành Chi đã yêu đương rồi sao.

Rón rén tới gần, Đế Anh Thy thấy một bàn hai người đang ngồi với nhau dưới mái đình, một người là Tân Hành Chi, một người là Kiều Như An.

Lại là Kiều Như An? Tần Hành Chi còn dám nói không có ý gì với người ta Tân Hành Chi đang cùng Kiêu Như An nói chuyện thì cảm nhận được không khí kỳ lạ sau lưng.

Xoay người sang chỗ khác, không nhìn thấy ai cả nhưng lại có một đoạn đuôi màu trằng lộ ra bên ngoài, đây rồi đây rồi.

Trong lòng Tân Hành Chi không khỏi nổi sóng, Anh Thy.

Hành vi rất đáng yêu, anh ta cũng không muốn để Anh Thy hiểu lầm cái gì.

Tân Hành Chi đứng lên, đi đến chỗ góc cua, kéo Đế Anh Thy ra ngoài, “Tránh cái gì mà tránh?”

Để Anh Thy không có ý tốt thật, nhìn sang Kiều Như An ở hướng bên kia một cái, “Em không sao, em đi ngay bây giờ đây…”

Tân Hành Chi giữ chặt cánh tay của cô một lần nữa, “Không phải như em nghĩ đâu.”

“Không phải sao?” Đế Anh Thy ngạc nhiên hỏi.

“Em thấy nam nữ ngồi ăn cơm với nhau em đều nghĩ như thế sao?” Tân Hành Chỉ hỏi lại.

“Đây cũng không phải. . ‘ Đế Anh Thy nói “Xin chào, cô Đế” Kiều Như An đi tới chào hỏi, bộ dạng nhu nhược. “Tôi đến mua rượu, lần trước ba tôi cảm thấy rượu rất dê uống cho nên tôi lại đến mua”

“Như thế rất tốt.’ Đế Anh Thy cười cười.

“Anh đi rót rượu cho em” Tần Hành Chỉ nói, xoay người cầm chén đi.

Chén rượu của Đế Anh Thy ở bên này đều bị Trân Hành Chi dãn lên đánh dấu riêng để tránh bị lẫn lộn.

Trước kia buôn bán được có nhiều người tới, bây giờ không có nữa nhưng anh cũng đã thành thói quen.

Để Anh Thy đang nghĩ, Tân Hành Chi không xem Kiều Như An là gì, nhưng Kiều Như An thì sao? Có phải là yêu đơn phương không?

“Thấy cô Đế ở đây tôi rất bất ngờ, tôi nghe nói là cô Đế đi đến bến tàu rồi rồi..” Kiều Như An giọng điệu ôn hòa nói “Tân Hành Chi nói cho cô?”

“Không phải, tôi nhìn thấy có người đang chờ Đế Anh Thy sững sờ, vừa muốn nói gì đó, Tân Hành Chi cầm chén rượu đến, rót rượu cho cô.

Cô nhìn về phía Kiều Như An như muốn nhìn ra gì đó, mà Kiêu Như An giống như chỉ vô tình nói ra, sau khi bị Tân Hành Chi cät ngang thì không định nói tiếp.

Ngược lại lại thu hút sự quan tâm của Đế Anh Thy.

Cô ấy nhìn thấy ai ở bến tàu đợi cô? Không thể nào là Tư Hải Minh, anh đã trở về rồi. Chẳng lẽ lại đến nữa? Nhưng Kiều Như An cũng không nói cô ấy nhìn thấy người đợi cô lúc nào…

“Anh Thy?” Giọng Tần Hành Chỉ vang lên Để Anh Thy hoàn hồn, ly rượu trước mặt đã bị Tần Hành Chỉ rót thêm rượu. Cô cười cười, bưng rượu lên, nhấp môi.

Tần Hành Chi thấy sắc mặt cô không đúng, giống như đang nghĩ gì đó. Sau khi xin lỗi xong chắc chăn bị các anh cấm cản cái gì đó, cho nên cô mới không vui.

“Như An, tôi với Anh Thy có chút việc, hay là cô về trước đi?” Tần Hành Chi đi thẳng vào vấn đề.

Kiều Như An sửng sốt một chút, không ngại nói, “Được rồi. Gặp cô Đế sau”

Nói xong, cầm rượu, rời đi Đế Anh Thy thấy Kiều Như An đi rồi, câu nói kia cũng lấy mất trái tim của cô theo.

“Anh Thy”

Đế Anh Thy hoàn hồn, ‘Hành Chi, em về trước đã”

Tần Hành Chi giữ chặt cô, để cô ngồi xuống, “Vừa đến đã đi rồi sao? Có phải lại bị các anh trách măng hay không?”

“Anh biết chuyện của em sao?”

“Xảy ra chuyện lớn như thế, sao anh lại không biết?” Tần Hành Chi không nói anh ta đã ra biển tìm vài ngày.

“Anh cũng thấy em rất tùy hứng đúng không?” Đế Anh Thy nghĩ đến chuyện gì, giống như xin giúp đỡ năm lấy tay Tân Hành Chỉ: “Hành Chi, anh có thể nói khó cho em trước mặt các anh của em được không? Em dù có nói gì cũng không thể thuyết phục được bọn họ, anh đi nói giúp một chút, được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK