Chương 853
Người đàn ông nọ đưa ông ta vào rồi rời đi, còn đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa không lớn nhưng vẫn khiến Đào Hải Trạch sợ hãi run lên.
Cố Mạnh quay đầu, nhìn ông ta: “Ông tới rồi?”
“Cố Mạnh, cháu….sao cháu lại ở đây? Đây là đâu?” Đào Hải Trạch hỏi.
“Đây… đương nhiên địa bàn của tôi.”
“Địa bàn của cháu?” Đào Hải Trạch cảm thấy không đúng lắm, Cố Mạnh còn nghèo hơn ông ta, sao mua được nhà xa hoa thế này? Tuy rằng đất không đắt đỏ như thủ đô nhưng ở thành phố Tân cũng không tồi, mua được nhà đẹp thế này thì phải giàu lắm!
Cố Mạnh cầm một thanh đao trên tay thử thử, lại để lại chỗ cũ, đổi một thanh khác: “Ba tháng trước mới xây xong, không tệ nhỉ?”
Cố Mạnh thế này khiến Đào Hải Trạch cảm thấy rất kì quặc, ông ta muốn hỏi gì đó nhưng Cố Mạnh ở trước mặt ông ta lại thâm sâu khó lường, khiến ông ta không biết nên hỏi gì!
“Ông không cảm thấy căn nhà này khá quen sao?” Cố Mạnh hỏi.
Dây thần kinh trong đầu Đào Hải Trạch giật giật.
Ông ta ra khỏi vali đã thấy căn nhà này trông khá quen, nhưng lại không để tâm mấy!
Bây giờ được nhắc thì mồ hôi lạnh toát hết ra. Chú ý tới cánh cửa phía sau, định tới gần, tay sờ vào then cửa, mở ra định trốn!
Nhưng cảnh cửa như bị hàn lại vậy, không động đậy chút nào!
Tiếng đập leng keng thánh thót, khiến Đào Hải Trạch hoảng hốt quay người.
Cố Mạnh vẫn đang đứng nghịch mấy thứ công cụ đồ chơi của mình!
Dù cậu ta cầm lấy thứ nào, cũng đủ để lấy mạng người ta!
“Chạy ra ngoài, cảnh sát sẽ bắt ông, ông không cảm thấy ở đây an toàn hơn sao?” Cố Mạnh chọn lấy một cây gậy đánh golf trông không bắt mắt lắm ở góc tường, chống trên đất, nhìn ông ta, hỏi.
Khí chất bây giờ khác hoàn toàn so với trước kia, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, khiến người ta hoảng sợ!
“Cố…Cố Mạnh, tôi cảm thấy bị cảnh sát bắt cũng… cũng tốt lắm..” Đào Hải Trạch lưng dính vào tường, sợ hãi nói.
“Thế thì không được, ông là người bạn ba tôi tin tưởng nhất, sao tôi có thể không quan tâm tới sự sống chết của ông được? Cách làm của tôi, chắc ba tôi cũng tán đồng lắm!”
Cố Mạnh vừa nói vừa tháo chiếc cúc cuối cùng của áo khoác, để mở áo đi tới chỗ Đào Hải Trạch.
Nếu bây giờ mà Đào Hải Trạch vẫn chưa hiểu ra thì đúng là ngu.
Chỉ có một cánh cửa, không thể mở cửa trốn ra ngoài được!
Đào Hải Trạch nhìn thấy chiếc côn ba góc treo trên tường, lập tức cầm lấy nó coi như vũ khí tự vệ của mình!
Hiển nhiên ông ta khá yếu trong việc chọn vũ khí tự vệ! “Cậu đừng qua đây! Tôi không muốn làm cậu bị thương!” Ông ta vừa nói vừa cố tình cầm chiếc côn xông tới phía Cố Mạnh.
Chiếc gậy trên tay Cố Mạnh rất nhanh nhẹn, đập trên đất một tiếng, Đào Hải Trạch cảm thấy tay mình rung lên rồi tê dại, chiếc côn bay lên rơi xuống đất, tiếng vang chói tai vang lên!
Ông ta vẫn chưa kịp phản ứng thì chiếc gậy đánh golf nọ đã đập vào hai đầu gối ông ta! “A a a!”
Đào Hải Trạch lập tức kêu lên thê thảm, ngã ra đất, gào lên đau đớn: “A a!”
Cố Mạnh tay cầm gậy, đi từ từ tới trước mặt Đào Hải Trạch, giày da màu đen dừng lại trước chỗ đầu ông ta, hỏi: “Đau không? Kêu đi, ở đây cách âm tốt lắm!”
“Cố…Cố Mạnh, tại sao?” Đào Hải Trạch đau đớn đến mức cả người run lên.
“Khi ba tôi chết có phải cũng hỏi ông thế này không?” “Không… không liên quan tới tôi, không đâu, ông ấy..”
Cố Mạnh chỉ cười nhạt trước lời giảo biện của ông ta: “Căn nhà này cái gì cũng tốt, nhưng lại thiếu thú cưng, vây ông làm nhé!”