Chương 687
Có hay không thì xem ngày mai!
Chỉ cần không tung video đó lên thì chắc chắn Đào Hải Trạch không có bản sao lưu dự phòng! Càng có thể chứng minh, Đào Hải Trạch chỉ muốn dò xét cô. Dò xét xem có phải là USB đang nằm ở chỗ cô hay không, dò xét xem có phải cô đã biết chuyện ông ta không phải là ba ruột của cô hay không!
Một ngày trôi qua, cũng đã là đêm hôm sau.
Đào Anh Thy vẫn tới biệt thự, bảy tám giờ mới qua tới.
Vừa xuống xe thì nhìn thấy Đào Hải Trạch đi tới. “Có nói với Tư Hải Minh chưa?” Đào Hải Trạch đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi đã cố gắng, có thể đừng tung video của dì Hà lên mạng không? Ba, ông cũng đã nói, ông đã từng thích dì Hà, ông cũng không muốn bà ấy chết! Như vậy, có thể giữ lại chút tự trọng cuối cùng cho dì Hà hay không? Tôi xin ông đó!” Đào Anh Thy cầu xin ông ta, trong mắt tràn ngập nước mắt.
“Bây giờ khu đất Tây Nam cho ông một nửa, về sau có cơ hội, tôi sẽ tranh thủ giúp cho ông kiếm được hạng mục khác có thể kiếm được nhiều tiền hơn, không được sao?”
Đào Hải Trạch trầm mặc một lát, cười: “Không cần hoảng, ba đã suy nghĩ lại, cảm thấy không nên tung video lên mạng mới tốt, dù sao ba cũng không phải loại người vô tình như vậy. Vậy khi nào thì ba có thể gặp mặt nói chuyện với Tư Hải Minh, nhận lấy hạng mục này!”
“Gần đây anh ấy hơi bận, chờ sắp xếp thời gian xong mới thông báo cho ông được.” Đào Anh Thy nói.
“Vậy cũng được.”
Lần này, Đào Anh Thy có thể hoàn toàn kết luận, Đào Hải Trạch không có bản sao lưu dự phòng, hôm qua là ông ta đang thăm dò cô!
Nếu không thì sao ông ta lại bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy?
Cái gì mà một nửa mảnh đất khu Tây Nam? Ông ta chịu thua dễ dàng như vậy sao? Vậy cũng chỉ có một khả năng, ông ta đã không còn thứ gì có thể uy hiếp được nữa, chỉ có thể lùi lại mà đợi thời cơ khác!
Khi đi lên lầu, đúng lúc Đào Hải Hùng đi xuống, cản trước mặt Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy đi phía trái, anh ta ngăn ở bên trái. Đi hướng phải, anh ta ngăn ở bên phải.
“Chơi vậy vui lắm hả?” Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn anh ta. “Nếu không muốn tôi ở đây cứ nói thẳng.”
“Cô cảm thấy tôi muốn cô ở đây sao?” Đào Hải Hùng khinh bỉ nhìn cô: “Thế nào, hai ngày nay Tư Hải Minh không có đụng tới cô hả? Nếu như cô cảm thấy tịch mịch, thì đêm nay có thể tới phòng tôi, tôi rất hoan nghênh!” Làm nhục Đào Anh Thy một lượt xong anh ta mới xuống lầu.
Đào Anh Thy hơi khó chịu, cất bước lên lầu, đi về phòng.
Rạng sáng hai giờ, rút kinh nghiệm lần trước bị bắt tại trận, Đào Anh Thy chọn ba giờ, cô cũng không tin ngày nào Đào Hải Trạch cũng không ngủ được!
Sau khi quan sát cẩn thận xung quanh một lượt rồi cô mới chui vào phòng làm việc, bên trong tối đen như mực.
Bật chức năng đèn pin chiếu sáng trên điện thoại, cô nhanh chóng lấy camera giám sát trong chậu cây ra, nhét vào trong túi.
Tắt đèn pin đi, lắc mình biến mất ở trong màn đêm.
Buổi sáng hôm sau, trước bàn ăn.
Đào Anh Thy và Đào Hải Trạch, còn có Đào Hải Hùng cùng nhau ăn điểm tâm, Đào Sơ Tâm ở trong phòng chăm sóc Xa Huệ Anh.
“Sao tối qua không tới phòng tôi? Tôi đợi cô rất lâu.” Đào Hải Hùng nói.
Đào Anh Thy không thèm cãi nhau với anh ta, Đào Hải Hùng chỉ biết nói miệng mà thôi!
Đào Hải Hùng cười lạnh: “Làm đĩ còn muốn lên mặt làm giá?”
Đào Hải Trạch vừa muốn nói cái gì thì điện thoại trên người Đào Hải Hùng vang lên.
Đào Hải Hùng tạm thời buông tha Đào Anh Thy, lấy điện thoại di động ra, là một video do một số lạ gửi tới!
Khi anh ta mở video ra, nhìn thấy nội dung bên trong thì sắc mặt lập tức thay đổi! Ngẩng đầu nhìn về phía Đào Hải Trạch.
“Sao vậy?” Đào Hải Trạch hơi chột dạ, hỏi.
Đào Hải Hùng không nói chuyện, xem lại video một lần nữa, vẻ tức giận đã lộ rõ trên mặt, “bộp” một tiếng, đập điện thoại xuống bàn, đưa tay túm chặt lấy cổ áo của Đào Hải Trạch, nhắm thẳng vào mặt của ông ta, đấm một đấm thật mạnh!