Mục lục
Truyện Sáu Tiểu Bảo Bảo Đáng Yêu Tổng Tài Thảm Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1131: Anh có ý gì?

Đế Hạo Thiên quay đầu lại, hoài nghỉ nhìn Đế Hoàng Minh, chau mày không vui: “Anh có y gì?”

Để Hoàng Minh lạnh lùng, bước tới với khí chất của kẻ thống trị.

Tư Hải Minh vẫn bình tĩnh, muốn đuổi đứa trẻ đi cũng dễ, bảo nó đi tắm là được rồi.

“Có nghĩa là cho cậu cơ hội, với điều kiện là cậu không được chạm vào cô ấy. Nếu không, tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay bây giờ. Còn sáu đứa trẻ cậu cứ giữ lấy” Đế Hoàng Minh lạnh lùng như đang bàn chuyện làm ăn.

Vẻ mặt Đế Hạo Thiên hơi biến sắc, hiểu được tầm quan trọng của việc kiểm soát chủ quyền.

Lúc này, không còn cách nào khác là phải thỏa hiệp như thế.

Lúc nãy Tư Hải Minh cũng nói rôi, Anh Thy cũng đồng ý ở bên Tư Hải Minh rồi.

Có thể ngăn cản Anh Thy và Hải Minh một lần, có thể ngăn cản lần thứ hai không? Hay là lân thứ ba?

Tên Tư Hải Minh này, ngoài việc dùng con cái để tính toán thì còn có thể làm gì nữa?

Không có bọn trẻ, anh ta thậm chí còn không có cả mười phần trăm nắm chắc!

Khi nào tìm được Anh Thy sẽ lấy mạng của anh tai Tư Hải Minh im lặng, có thể nhìn ra từ đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng của anh rằng anh phản đối yêu cầu này.

Nhưng lại không bác bỏ.

Nói thế nào đây? Nói là không đồng ý?

Cho dù có lấy bọn trẻ ra đối phó với ba người sinh ba nhà họ Đế, thì anh cũng không chỉ muốn mỗi thân thể Anh Thy…

Nhưng người phụ nữ anh yêu đang ở trong lòng mà không động lòng, trừ khi anh là một người chết.

“Cô ấy không muốn thì tôi sẽ không chạm vào cô ấy” Tư Hải Minh nói.

“Chơi chữ ở trước mặt người thông minh thì vô dụng thôi.” Đế Hạo Thiên cười nhạo.

“Xem ra cậu không đồng ý” Đế Hoàng Minh lạnh giọng nói.

“Tôi đồng ý. Tư Hải Minh nói.

“Nếu như tôi mà biết cậu thất hứa…” Đế Hoàng Minh dừng lại.

Đế Bắc Lâm xuất hiện đứng bên cạnh anh: “Tôi sẽ giúp cậu thôi miên thật sâu, để trong kí ức của cậu không còn Đào Anh Thy hay Đế Anh Thy Không thể không nói, điều này thực sự tàn nhãn!

Tư Hải Minh không nói được gì nữa, đôi mắt lóe lên vẻ thù địch.

Nhưng người mà anh đối mặt có phải là người bình thường không?

Ba người sinh ba nói xong liền rời đi.

Tư Hải Minh hít một hơi thật sâu, lục phủ ngũ tạng đều đang cuộn lên!

Nhưng còn cách nào đây?

Tuy là sáu bé con có thể giúp anh đối phó với ba người sinh ba nhà họ Đế, nhưng Tư Hải Minh thừa nhận cho tới bây giờ anh vẫn chưa biết được ngọn nguồn của ba người họ. Có thể không chết được Đông Nam Á nơi ngư long hỗn tạp như thế thì tuyệt đối không thể coi thường.

Nếu thực sự bị cưỡng ép thôi miên quên đi Anh Thy, thì không bắng giết anh đi còn hơn…

Ba người sinh ba nhà họ Đế chưa về phòng, những đứa trẻ trong phòng đang tâm, không tiện nói chuyện.

Đi ra ban công ngoài trời, ngồi xuống ghế sofa.

“Ngày mai đi” Đế Hoàng Minh nói.

Đế Hạo Thiên sắc mặt lóe lên, có chút áy náy: “Em đã đồng ý với bọn trẻ là sẽ ở lại hai đêm rồi…’ “Sao anh lại có thể đồng ý yêu cầu đó chứ?”

Đế Bắc Lâm chau mày.

“Bảo My với Bảo Nam, mỗi đứa một đêm, thì không phải cần hai đêm sao!” Đế Hạo Thiên nói.

Đế Hoàng Minh không thèm nhìn anh ta, nhìn qua lan can nhìn về phía xa xăm với ánh mắt kỳ lạ.

“Thực ra bây giờ không còn cần phải lén lút nữa rồi, phải không? Muốn tới thì tới, phải không?”

Đế Bắc Lâm hỏi.

“Đúng vậy, đã đồng ý cho Anh Thy và Tư Hải Minh ở bên nhau rồi” Đế Hạo Thiên nói. “Việc tạo nền tảng quan hệ tốt đẹp với mấy đứa nhỏ là điều đương nhiên mài”

“Anh Thy… Tại sao lại đồng ý… Đế Hoàng Minh thấp giọng, nếu không cẩn thận nghe, người ngay.

bên tai cũng sẽ không thể nghe được anh ta đang nói gì.

“Ý của anh là bị ảnh hưởng bới quá khứ?” Đế Hạo Thiên không hiếu: “Làm sao có thể chứ? Lúc.

trước Anh Thy vẫn luôn tìm cách để thoát khỏi Tư Hải Minh mà! Nếu như thật sự có cảm tình với cậu ta thì sao phải trốn?”

“Em nghĩ chắc là Tư Hải Minh thủ đoạn cao siêu, Anh Thy thì lại thuần khiết như tờ giấy trắng, có thế là đối thủ của cậu ta được sao?” Đế Bắc Lâm phân tích.

“Đều tại cậu đấy! Rốt cuộc có biết thôi miên không thế?”

“Em không biết thì anh làm đi!”

“Nếu anh mà bi: thì còn lâu mới đến lượt nhau cái gì lôi mắt khiếp người. Đứng dậy rời khỏi ban công.

Đế Hoàng Minh quay mặt Đế Hạo Thiên lười biếng ngả người về phía sau: “Bây giờ chỉ có thể hy vọng, Tư Hải Minh không đạt được thứ cậu ta muốn, chủ động từ bỏ.”

“Thực ra ngoài chuyện lo là Anh Thy phải chịu thiệt khi ở bên Tư Hải Minh ra thì những chuyện khác đều không cần phải lo lắng. Anh nghĩ mà xem, nếu như một ngày nào đó Anh Thy khôi phục trí nhớ, thì đâu cần chúng ta làm gì, Anh Thy cũng sẽ không đi theo Tư Hải Minh đâu” Đế Bắc Lâm nói.

“Còn có thể hồi phục trí nhớ sao?” Đế Hạo Thiên sửng sốt.

“Kể cả mất trí nhớ tự nhiên, cũng sẽ có ngày.

hồi phục, mọi thứ không thế chắc chẩn trăm phần trăm được” Đế Bắc Lâm nói.

Nói thật, tình trạng bị thôi miên của Anh Thy bây giờ có thể giải được bất cứ lúc nào, chỉ cần anh ta muốn.

Chỉ là anh ta sẽ không làm như vậy.

Đế Anh Thy nằm trên giường chán nản.

Hối hận vì không mang theo điện thoại, nếu không đã có thể bàn đối sách với Tư Hải Minh rồi?

A, không đúng, không đúng, ý nghĩ này quá nguy.

hiểm, làm sao có thể đối xử với các anh mình như thế chứ? Cô với các anh mới là người một nhà cơ mà!

Cô cũng có nghĩ tới là anh trai sẽ đến bắt cô, nhưng không ngờ răng cả ba đến cùng một lúc luôn.

‘Sớm biết như vậy thì cô đã gọi điện trước cho các anh rồi…

Cho dù đêm nay không đi, thì ngày mai chắc chắn sẽ đi.

Vậy, đến lúc đối diện với các anh, cô phải nói về chuyện mình ở bên Tư Hải Minh như thế nào.

đây? Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của các anh mình, đặc biệt là anh hai…

Có tiếng gõ cửa vang lên, Đế Anh Thy sững sờ, là Tư Hải Minh?

Cô đứng dậy đi ra mở cửa, cửa mở ra, lúc nhìn thấy Đế Hoàng Minh đứng ngoài cửa, cô liền giật mình: “…Anh cả…”

Đế Hoàng Minh liếc cô một cái, không nói gì liền bước vào trong.

Đế Anh Thy có thế đối mặt với anh hai, anh ba, còn anh cả là người khó nói chuyện nhất!

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa.

Sau đó bước từng bước nhỏ đi về phía anh cả, đứng đẳng sau, hai tay nắm chặt: “Anh cả, có chuyện gì thế ạ..”

“Em với Tư Hải Minh ở bên nhau rồi?” Lời nói của Đế Hoàng Minh giống như bom rơi, không cả để chỗ cho Anh Thy phòng bị.

Trong lòng Đế Anh Thy khẽ run lên: “Anh…Anh cả sao biết được thế? Em vẫn chưa nói mà… Cô lẩm bẩm phía sau.

Có vẻ như không thể hiếu được làm thế nào mà các anh biết được chuyện đó, cái này cũng có thể nhìn ra sao? Vì cô đến thủ đô với Tư Hải Minh?

Đế Hoàng Minh quay người lại, dùng ánh mắt hời hợt nhìn cô: “Em nghĩ sao?”

“Em… Em..” Đế Anh Thy lo lắng gãi đầu, cô cũng không biết nghĩ sao nên đành gật đầu.

“Cứ làm bất cứ điều gì em muốn”

Đế Anh Thy kinh ngạc nhìn anh cả, cô còn đang nghĩ nếu như lúc đó thật sự không đồng ý cho cô và Tư Hải Minh ở bên nhau, cô sẽ khóc lóc, hoặc là làm nũng, hoặc là trực tiếp chia tay.

Không ngờ lại giải quyết dễ dàng như thế này.

Hoàn toàn không cần cô phải lo lắng!

“Tại sao anh cả lạ thông ngăn cản em?”

“Ngăn cản em, để em chuẩn bị khóc hay là làm loạn lên?”

“Không.. Không có…” Đế Anh Thy cúi đầu, nhỏ giọng rên rỉ.

Đế Hoàng Minh cảm thấy tất cả điểm yếu của bản thân đều là do cô mà ra.

Tiến lên vài bước, trong đôi mắt ấy in rõ khuôn mặt nhỏ nhản của Đế Anh Thy: “Không sợ Tư Hải Minh sẽ làm tổn thương em sao?”

“Anh cả, anh coi thường em gái mình quá rồi đó, không hợp thì tách ra thôi, không có gì to tát cả! Hơn nữa, chuyện này cũng chưa chắc là anh ấy làm tổn thương em đâu, không chừng lại là em tổn thương anh ấy đấy chứ? Hi hi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK