Chương 1063: Tôi không làm mẹ kế
Kiều Minh Nguyệt kinh ngạc, hai người họ quen nhau ư? Sao lại như thế? Cô lập tức đi theo, nấp sau cửa quán bar nhìn người bên ngoài. Đế Anh Thy ngôi vào bàn, tiếp tục uống ly nước trái cây còn dang dở. Thấy Tư Hải Minh ngồi xuống đối diện, cô nói: “Cảm ơn vừa rồi anh đã ra tay, nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý ghép bàn với anh” Giọng nói rất khách sáo, cứ như thế hai người họ chỉ là người lạ.
Tư Hải Minh chẳng những không giận mà ánh mắt còn có phần dung túng, chỉ nói: “Tôi về Hải Hạ một chuyển, xử lý xong công việc sẽ đến đây”
“Anh giải thích với tôi làm gì? Tôi có hỏi anh đâu!” Đế Anh Thy có vẻ không quan tâm, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Mục đích anh tiếp cận tôi là gì?”
Tư Hải Minh không trả lời, đôi mắt đen che giấu quá nhiều cảm xúc khó hiểu, bị dồn nén đến tận cùng vì bị bóng dáng Đế Anh Thy chiếm cứ. Bị anh nhìn chằm chằm, Đế Anh Thy cứ cảm thấy câu hỏi của mình là dư thừa.
“Anh có sáu đứa con?” Cô quay mặt đi, hỏi.
“Ừ” Tư Hải Minh thừa nhận. Trước khi bại lộ, anh đã nghĩ đến tình huống này, cô sẽ biết tới sự tôn tại của những đứa con.
Đế Anh Thy lạnh mặt: “Anh không cảm thấy đang lừa tôi sao? Hay là anh cho rằng tôi sẽ làm mẹ kế cho sáu đứa trẻ?” Vừa dứt lời, cô đã buồn bực vô cùng, chỉ hận không thể tìm cái lỗ chui xuống. Người ta chỉ có hứng thú với mình chứ có bảo là sẽ cưới mình đâu, đúng là…
Cô lập tức sửa lời: “Ý tôi không phải là tôi muốn gả cho anh, tôi chỉ cảm thấy anh làm vậy không ổn, có vẻ như đang lừa dối”
“Tôi biết. Tôi xin lỗi”
Đế Anh Thy cảm thấy rõ ràng mình chiếm ưu thể, nhưng thái độ không sốt ruột không giận dữ của người đàn ông này, thậm chí còn tỏ vẻ nhận lỗi khiến cô nhất thời không biết nên nói gì.
“Lần trước chưa kịp nói cho em biết tên tôi”
Đế Anh Thy suýt nữa quên mất vụ này. Chẳng qua tên tuổi gì đó còn quan trọng sao? Cô sẽ không dính líu tới anh ta nữa đâu.
“Tư Hải Minh” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào cô: “Tên tôi là Tư Hải Minh”
Đế Anh Thy ngẩn người. Tư Hải Minh? Tên cũng có chữ “Minh” giống anh cả. Nói thật, anh lại xuất hiện thêm lân nữa khiển cô rất bất ngờ, chung quy đã bị phát hiện thân phận thì chỉ biết xoay người rời đi.
Huống chi cho dù không bị phát hiện, chỉ là trở về thì đó chỉ là phong cảnh ven đường, sao có thể trở về nhanh đến thế? Người này thoạt nhìn rất giàu có, cách đó không xa còn có vệ sĩ đi cùng, xem ra là có thế lực rất lớn ở thủ đô Hải Hạ, cho nên không có khả năng muốn lừa tiền của cô.
Chẳng lẽ anh ta muốn liên hôn để đạt được mục đích gì đó ở Đông Nam Á? Không đúng! Muốn liên hôn sao lại đắc tội với các anh trai qua cô? Thoạt nhìn là đường tắt, nhưng thực tế là bỏ gần tìm xa.
“Anh Thy, tôi sẽ không làm tổn thương em, không bao giờ” Tư Hải Minh khàn giọng nói, ánh mắt vẫn nhìn cô.
Không bao giờ? Đế Anh Thy nghĩ, người này thật tự tin. “Không bao giờ” có nghĩa là còn chưa biết, chẳng lẽ anh ta có thể biết trước tương lai?
Mặc dù nghĩ vậy, nhưng nội tâm cô lại hơi dao động vì lời nói của Tư Hải Minh. Cô gượng gạo đổi đề tài: “Con anh bao nhiêu tuổi?”
“Năm tuổi. Bảo Nam lớn nhất, giống tôi nhất, thích súng ống; Bảo Vỹ thông minh xinh đẹp có chủ kiến; Bảo Long thích đao kiếm, hoạt bát hiếu động; Bảo My với Bảo Long là song sinh long phụng, Bảo My có tính cách trái ngược với anh trai, rất im lặng, thích khóc, thích chơi với Bảo Long; Bảo Hân cột tóc hai bím, thông minh có chủ kiến, thích nhất là các nam sinh đẹp trai; Bảo An nhỏ nhất, thích đọc sách, mập nhất, thích im lặng làm việc. Chúng đều có một điểm chung, thích mẹ nhất” Tư Hải Minh nói hết đặc điểm của sáu đứa trẻ.
Nghe anh nói, cứ như hình tượng của sáu đứa trẻ hình thành trong đầu Đế Anh Thy, hình như là rất đáng yêu, không có cảm giác bài xích như ban đầu. Hơn nữa con cái yêu mẹ nhất là chuyện bình thường, ai mà chẳng yêu mẹ của mình?
“Vậy… Mẹ của sáu đứa bé đâu?” Đế Anh Thy †ò mò không biết người phụ nữ đó như thế nào.
Tư Hải Minh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm hơn trước, giống như giấy dụa trong địa ngục. Cô gái này đã có cuộc đời mới, mọi chuyện trước kia đều không liên quan đến cô. Anh không thể nói cho cô biết sự thật cô chính là mẹ của bọn nhỏ, không thể bỏ qua nỗi sợ hãi trong lòng, giống như đó là góc tối, là vết thương đẫm máu không thể để người khác thấy, không muốn bại lộ sự hèn hạ của mình…
“Anh không tiện nói thì tôi, tôi cũng không nhất định muốn biết..” Thấy anh im lặng, Đế Anh Thy nói.
“Không có gì không tiện, đã là chuyện quá khứ. Nếu em muốn biết thì sau này tôi sẽ từ từ nói cho em”
Đế Anh Thy nghĩ, từ từ nói cho tôi? Có cần phải tỉ mỉ đến thế không? Tư duy của người đàn ông này thật kỳ quặc, cô không theo kịp. Nhưng có thể sinh được sáu đứa con cho người đàn ông này thì chắc cô gái kia cũng không phải là người bình thường đâu nhỉ? Ngay khi Đế Anh Thy đang ngẩn người thì bỗng bàn tay bị chạm vào, khiến gò má cô nóng ran.
Kiều Minh Nguyệt nấp sau cửa quán bar thấy rõ ràng, quả nhiên hai người kia quen biết nhau, thậm chí là quá thân thiết. Đế Anh Thy có quan hệ gì với anh ấy? Tại sao lại sờ tay cô ta? Cô chưa từng nghe nói cô chủ nhà họ Đế có người yêu gì mà? Trong lòng cô không khỏi ghen ty bàn tay bị chạm vào kia…
“Còn có lời tôi muốn nói với em”
“… Cái gì?” Đế Anh Thy quên mất rút tay lại.
“Tôi đã đưa sáu đứa bé đến đảo Trân Châu”
“Cái gì?” Đế Anh Thy không thể tin vào tai mình.
“Đây là thành ý của tôi, hơn nữa chắc chắn em sẽ thích chúng.”
Đế Anh Thy sợ ngây người, người đàn ông này làm cái quái gì vậy? Ép người ta làm mẹ à? Cô hoảng sợ đứng dậy: “Anh… Anh chờ đã! Anh nói bây giờ sáu đứa bé đang ở trên đảo Trân Châu? Ở nhà tôi?”
“Ừ”
“Anh không sợ các anh trai của tôi ném chúng xuống biển sao?” Đế Anh Thy khiếp sợ hỏi.
“Không đâu.”
Đế Anh Thy xoay người rời đi, đi được mấy bước lại quay đầu, chợt đụng vào ngực Tư Hải Minh, cô hoảng sợ đỏ mặt, vội vàng lùi về sau, hỏi: “Anh đang đùa với tôi hả?”
“Anh Thy, tôi không nói đùa” Ánh mắt Tư Hải Minh tràn đầy quyến luyến. Đế Anh Thy cắn môi, quay đầu bỏ đi. Cô muốn về nhà nhìn xem tình huống thế nào, không chừng người đàn ông này đang nói đùa với cô! Lỡ bị cô phát hiện là nói dối thì cô chắc chắn sẽ ném anh ta xuống biển!
“Cô Anh Thy!” Kiều Minh Nguyệt đuổi theo.
Đế Anh Thy quay sang nhìn, suýt nữa quên mất còn có cô hai nhà họ Kiều này.
Kiều Minh Nguyệt tiến lên, yếu ớt nói: “Cô Anh Thy, cảm ơn cô, nếu không gặp được cô thì hôm nay tôi sẽ bị họ hủy…
“Nói cho cùng thì không phải là tôi cứu cô.”
Đế Anh Thy nói.
Kiều Minh Nguyệt lập tức quay sang nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ, Minh Nguyệt vô cùng biết ơn”
Tư Hải Minh không trả lời, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn cô ta.