Chương 972: Quên hết tất cả
Nhà? Nhà nào? Cô không thắc mắc điều đó là thật hay giả, dù sao thì cô cũng chẳng thiết gì nữa, ngoài trừ chết cũng không còn đường lui…
“Tôi không hiểu các anh đang nói chuyện gì, tôi không cần gì cả, các anh không nên cứu tôi!”
Đào Anh Thy xốc chăn lên nhảy xuống giường, lảo đảo đi ra phía cửa phòng.
Vừa bước đến cửa đã đụng phải một cơ thể to lớn khỏe khoắn, khiến cho thân hình yếu ớt của cô ngã về đăng sau.
Bên hông bỗng bị ôm chặt, được người đỡ lấy, mới không bị ngã xuống đất.
Đào Anh thy ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn gương mặt lạnh lùng đẹp trai trước mắt mình, con ngươi nhạt màu có thể nhìn rõ đường vân trong mắt, mê hoặc trái tim người ta. Sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng, đường cong lạnh băng.
Trong lúc cô vẫn còn ngơ ngác, cơ thể đột nhiên nhẹ bẵng, được bế vào lòng, rồi lại được đặt xuống giường.
Đào Anh Thy nghẹt thở nhìn nhan sắc của người đàn ông đang cúi gần xuống.
“Anh là anh cả, đừng sợ” Đế Hoàng Minh ôn tồn nói, giọng nói nhẹ nhàng, cố gắng thu lại khí thế sắc bén trên người mình lại.
“Tại sao phải cứu tôi? Nếu như các người đã không cần tôi thì đừng nên cứu tôi, cứ để tôi chết đi cho xong!” Đào Anh Thy vô cùng kích động nói, rơm rớm nước mắt.
“Là do bọn anh đến chậm” Đế Hoàng Minh nói, đôi mắt nhạt màu trầm mặc nhìn cô.
Đào Anh Thy quay mặt sang một bên, nhìn về chỗ khác, nước mắt càng ngày càng nhiều, hơi thở dồn dập.
€ô còn sống, thì còn đại biểu cho việc cô còn phải tiếp tục chịu đựng những đau thương kia, còn có sự đau khổ khi nhớ đến bọn nhỏ. Khó chịu đến nỗi một một lần hít thở đều giống như bị dao cứa! Trái tim đau nhói như bị dao cắt!
“Chết không phải là biện pháp duy nhất để giải quyết mọi vấn đề, cho dù phải chết, thì cũng chỉ có thể là kẻ khác chết!” Đế Hạo Thiên hung tàn nói ra.
“Đúng vậy, các anh sẽ giúp em.” Đế Bắc Lâm dịu dàng nhìn cô.
Đào Anh Thy rũ mắt, một giọt nước mắt rơi xuống: “Vậy mấy người có thể… có thể khiến cho †ôi quên đi tất cả những chuyện đó sao?
“Có. Anh ba có thuật thôi miên, rất lợi hại” Đế Bắc Lâm nói: “Có thể làm cho em quên đi tất cả mọi chuyện trước đây, bao gồm cả người trong ký ức đó. Em muốn?”
Đào Anh Thy nhìn bầu trời xa xa ngoài cửa sổ, con ngươi bị ánh sáng đâm vào đến đau đớn, giọng nói ấm ách: “Ngay bây giờ…” Đầu cô rất đau, trái tim cũng rất đau.
Cho dù có chết, cũng muốn quên đi tất cả, như vậy mới không còn đau đớn nữa…
“Được”
Ba người anh trai nhìn cô, trong ánh mắt mỗi người đều có tính chiếm hữu, hoặc là kín đáo, hoặc dịu dàng, hoặc là bá đạo.
Sau này, cô chỉ là con gái của nhà họ Đế, chỉ thuộc về bọn họ!
“Trước khi thôi miên, anh muốn xóa đi ký hiệu trên người em” Đế Bắc Lâm nói: “Có chỗ nào? Ví dụ như vết sẹo, hình xăm đều phải xóa hết”
“… Vết dao mổ lúc sinh con, còn có cả vết sẹo trên cánh tay, hình xăm cũng chỉ có ở trên bụng.”
Kiên trì một tuần không ăn không uống mới ngất đi cũng chỉ có một mình Tư Hải Minh mới làm được.
Vệ sĩ nghe thấy tiếng động trong phòng, đẩy cửa phòng bệnh ra thì nhìn thấy ngài Hải Minh ngã nhào lên thi thể.
Phải truyền nước mới cứu anh tỉnh lại, ngồi dậy, khuôn mặt càng trắng bệch hơn, điều đầu tiên lại muốn tìm Đào Anh Thy.
“Ngài Hải Minh xin ngài chờ một chút…”
Chương Vĩ ngăn anh lại.
Tư Hải Minh ngẩng mặt lên, ánh mắt đỏ ửng vẫn âm lãnh như cũ, lộ ra vẻ ngoan cố: “Anh dám?”
“Tôi chưa bao giờ vi phạm mệnh lệnh của ngài. Nhưng mà hôm nay cho dù có làm trái lời tôi cũng phải nói ra. Ngài cứ tiếp tục như vậy, cho dù Đào Anh Thy có được cứu sống thì làm sao? Ngài cũng không thể nhìn thấy cô ấy. Ngài không thể không ăn không uống mấy tháng mà vẫn duy trì được sự sống” Chương Vĩ nói thẳng ra, nhìn thấy Tư Hải Minh trầm mặc không trả lời, tiếp tục khuyên nhủ: “Ít nhất thì ngài cũng phải giữ được sức khoẻ.”
“Tôi cho anh đi điều tra số điện thoại đó đã có kết quả chưa?” Mấy giây sau Tư Hải Minh khàn khàn mở miệng hỏi.