Mục lục
Truyện Sáu Tiểu Bảo Bảo Đáng Yêu Tổng Tài Thảm Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1235 (2217) MẸ ƠI, ĐỪNG ĐI

Edit By Trà Nữ Lê

Ôm con vào lòng Đế Anh Thy không còn biết mọi chuyện xung quanh nữa, khi nghe anh cả nhắc nàng mới chợt nhớ tới là mình muốn về đảo Trân Châu…

Bảo Nam ôm cổ mẹ hỏi “Mẹ muốn về đảo Trân Châu sao?”

Câu hỏi vừa nói ra những đứa trẻ khác đều xụ mặt xuống, mặt buồn rầu, muốn khóc trong thật đáng thương

“Mẹ muốn về rồi?” Bảo Vỹ hỏi

“Mẹ, không muốn đi!” Bảo Long ôm cánh tay của Đế Anh Thy

“Mẹ ơi, không…không được…đi…” Bảo My nước mắt rơi lã chã

Bảo Hân ngước mắt nhìn về phía sau, liền chạy đến, lôi kéo ngón tay của Tư Hải Minh, vội vàng nói “Ba ơi, Mẹ muốn đi, đừng để mẹ đi, mẹ k thể đi…”

Thần sắc của Đế Anh Thy lạnh xuống, tại thời điểm những đứa con xuất hiện nàng hoàn toàn quên mất mọi việc. Hiện tại thì nàng đã biết rõ, tất cả mọi thứ là ý đồ của Tư Hải Minh

“Mẹ ơi, cho con đi cùng!” Bảo An vùi mặt vào ngực mẹ khóc nức nở

 

Bảo My cũng khóc, nước mắt nước mũi cọ vào thân hình của Đế Anh Thy

Đế Anh Thy cố kiềm nước mắt đang rơi ở hốc mắt của mình, nàng khôi phục trí nhớ liền cảm thấy nội tâm mình có rất nhiều tình cảm cũng như lo lắng cho bọn trẻ

Đây là con của nàng, là những đứa con nàng mang nặng đẻ đau, cắt từng đoạn ruột mới sinh ra chúng, bọn trẻ khóc nàng cũng khóc, bọn trẻ cười nàng cũng cười, bọn trẻ đau nàng cũng đau theo, như là nổi đau thân thể của nàng…

Thế nhưng mà, nàng hận Tư Hải Minh!

Nàng biết đây là dụng ý của Tư Hải Minh, đưa con đến trói buộc nàng! Để nàng ở lại thành phố này!

Nhưng khả năng này là sao?

Cho tới nay nàng đều hy vọng thoát khỏi anh, vì muốn thoát khỏi anh mà nàng tuyệt vọng đến mức phải tự sát

Đế Anh Thy chịu đựng không nổi, chậm rãi đem con từ trong ngực mình đẩy ra “Mẹ có chút việc cần về đảo Trân Châu…”

Bảo Nam hỏi “Ở đảo Trân Châu vài ngày rồi lại tới sao ạ?”

Đế Anh Thy không thể nào quay về lại Kinh Đô!

Thế nhưng con của nàng đã lớn, đã biết nàng sống tại đảo Trân Châu, nếu không gặp chúng thì cũng không được

Nàng không thể khiến ý chí của mình mạnh mẽ sắc đá lên

“Được rồi, máy bay không chờ chúng ta được nữa. Anh Thy, đi thôi!” Đế Hạo Thiên tiến lên đem Đế Anh Thy cùng những đứa con tách ra

Bảo Nam vội nói “Máy bay cá nhân tại sao lại không chờ được?”

“Đó không phải là máy bay của mình sao?” Bảo Vỹ hỏi

“Nói dối!” Bảo Long nói lớn

Đế Hoàng Minh thấy Đế Hạo Thiên đứng nhìn Bảo Nam ngớ người, tiến lên kéo Đế Anh Thy dứt khoát, trực tiếp đưa nàng lên xe

Đế Anh Thy lên xe, Đế Hoàng Minh bị một chân ôm cản lại

Cúi đầu nhìn xuống là khuôn mặt kiên định của Bảo An, vì dùng lực tay rất nhiều nên mặt đều đỏ cả lên

“Con làm gì?” Đế Hoàng Minh không nóng giận mà nhìn cháu mình

“Bác ơi không đi!” Bảo An nói

“Không cho phép đi!” Bảo Nam ôm chân Đế Hạo Thiên

Bảo Hân tiến lên ôm Đế Bắc Lẫm “Bác ơi, không được mang mẹ yêu của con đi!”

“…” Đế Bắc Lẫm ngẩng đầu nhìn về phía hai anh trai, dường như anh muốn hỏi phải làm sao đây?

Đế Anh Thy hai mắt tràn đầy nước mắt mà nhìn ba anh trai bị sáu đứa bé quấn lấy chân không cho cử động

Nàng liền nhớ tới lúc ở đảo Trân Châu nhìn thấy các anh cùng con của mình chơi rất vui sướng, hạnh phúc

Lúc đó nàng không rõ tại sao lại như thế

Hiện tại nàng biết được rõ ràng, bởi vì đó là con của nàng, là cháu của các anh trai, là dòng máu của nhà họ Đế

Bọn trẻ liền bò lên xe Đế Hoàng Minh hướng mắt nhìn qua liền nhanh thân thủ ôm sáu đứa bé lên chiếc xe kia, đóng cửa xe lại

Ba vị Đế gia mới thoát thân

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK