Chương 1043: Tôi vẫn đang đợi em
Vừa dứt lời, điện thoại di động vang lên âm báo tin nhắn, nội dung ngắn gọn: “Ngày mai không rảnh”
Tư Hải Minh sắc mặt khế biến, dáng người vẫn luôn cường thế như vậy: “Ngày mai thế nào?”
“Tôi đến đây để nói với anh rằng, đúng như dự đoán của anh, ngày mai ba anh em họ sẽ tham dự tang lễ của Kiều Thanh Lam, chắc chắn không có thời gian quan tâm để ý Đào Anh Thy” Chương Vĩ nói.
Đôi mắt đen láy của Tư Hải Minh nhìn chăm chăm nội dung tin nhắn Đào Anh Thy gửi đến, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt dao động càng thêm mê người.
Chương Vĩ rất hiểu biểu cảm này, nhưng có vẻ như cô Anh Thy kia không được hiểu cho lắm Ngày hôm sau, Đế Anh Thy sau khi biết mình không cần tham dự tang lễ của Kiều Thanh Lam liền sửng sốt, mặc dù từ trước tới giờ các anh không bao giờ để cô tham dự bữa tiệc hay tiệc chiêu đãi nào, nhưng đây là đám tang dành cho người đã khuất, cô không ngờ rằng cũng không cần phải đi.
Các anh cùng cô ăn sáng xong liền rời đi, Đế Anh Thy không có việc gì làm liền trở về phòng.
Khi nhìn thấy chiếc điện thoại bị ném trên bàn cạnh giường, cô có phần sửng sốt.
Tối qua cô trả lời ‘Ngày mai không rảnh là vì nghĩ rằng mình sẽ đi dự đám tang, nhưng không ngờ lại không đi.
Nếu không đi thì liệu cô có đi biển với người đàn ông đó không?
Ngoại trừ Tân Hành Chỉ, cô chưa từng đi biển với bất kỳ người đàn ông nào, trong lòng có chút căng thẳng.
Đế Anh Thy ngồi xuống, lười biếng dựa vào ghế sô pha, ngón tay lướt trên màn hình.
Tin nhản là của ngày hôm qua và cuộc điện thoại duy nhất vào ngày hôm đó.
Điện thoại im lặng.
Cô xem đi xem lại tin nhản, thời gian trả lời là hôm qua: ngày mai không rảnh.
Cho nên người đàn ông không biết hôm nay cô rảnh rỗi, dù sao cũng là quyết định nhất thời. Chắc anh cũng không đợi cô trên du thuyền.
Đang miên man suy nghĩ, âm báo tin nhăn lại vang lên Nhìn thấy dãy số đó khiến cơ thể cô lười biếng ngồi thẳng dậy.
Chính là anh.
Mở tin nhắn ra, là một bức ảnh.
Nó được chụp trên một chiếc du thuyền, Đế Anh Thy biết du thuyên đó là của Tân Hành Chi, cô thường xuyên ngồi trên đó nên rất quen thuộc.
Người đàn ông này thực sự đang ở trên du thuyền. Cho dù cô nói rằng hôm nay không rảnh anh ta vẫn cứ đợi sao?
Đế Anh Thy ném điện thoại sang một bên, không phải cô sợ anh mà là không muốn đi.
Trong lòng đứng ngồi không yên, cô liền đứng dậy đi tới ban công, lại nhìn điện thoại di động ném trên giường, khẽ cần ngón tay trong miệng, đầu óc có chút hỗn độn.
Đế Anh Thy nghĩ, nếu cô không đi, người đàn ông có thể sẽ quay về.
Đế Anh Thy quyết định không nghĩ nữa mà mặc kệ người đàn ông.
Dành cả buổi sáng trong lâu đài mà không có việc gì để làm, cho tới giờ ăn trưa liền đi tới phòng ăn.
Vẻ mặt của Đế Anh Thy hơi mất hứng, người đàn ông đó cũng không nhắn tin hay gọi điện cho cô nữa. Như thể sự mặc kệ của cô đã phát huy tác dụng.
Nửa giờ sau, Đế Anh Thy đi bộ ra bãi biển nơi cập bến du thuyền của Tân Hành Chỉ.
Xa xa nhìn thấy chiếc du thuyền đang đậu trên bờ.
Đế Anh Thy giẫm lên bãi cát mềm mại, vùng biển trước mặt được đánh từng lớp cát mịn. Chúng gần như chạm vào chân cô rồi lùi lại.
Cô dừng lại trước cây cầu tre, nhấc chân bước về phía du thuyền.
Đế Anh Thy ngẩng đầu lên bỗng sững người khi thấy người đàn ông đang đứng trên boong tàu, tại sao anh ta vẫn còn ở đây?
Tư Hải Minh nhìn cô chăm chằm bằng đôi mắt đen láy, quay người rời khỏi lan can.
Sau vài giây, Đế Anh Thy mới phản ứng lại lập tức xoay người rời đi Tuy nhiên, mới bước được hai bước, cổ tay đột nhiên bị siết chặt và kéo mạnh qua, một bóng đen bao trùm lấy thân hình mảnh mai của cô.
Cả người Đế Anh Thy cứng đờ: “Anh… anh làm gì vậy? Tôi chỉ đến xem”
Nếu cô biết người đàn ông vẫn ở đây, cô sẽ không tới.
“Tôi vẫn đang đợi em.”
Đế Anh Thy hơi sững sờ, anh vẫn luôn đợi cô sao?
Cô nghĩ rằng sau khi xuất hiện vào buổi sáng, anh sẽ không đợi được mà rời đi, không ngờ sau bữa trưa liền quay lại.