Mục lục
Truyện Sáu Tiểu Bảo Bảo Đáng Yêu Tổng Tài Thảm Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 509: Anh bị nữ sắc mê hoặc rồi

 

Hai tay Đào Anh Thy ôm lấy tay Tư Hải Minh, cô vội vàng nói: “Anh nói cho tôi biết có phải sáu đứa con xảy ra chuyện rồi hay không, tôi liên để anh đi!”

Loại uy hiếp không chút sức mạnh này khiến Tư Hải Minh không nói được lời nào, đôi mắt đen láy của anh nhìn cô, không chút vẻ gì là không vui vẻ nhưng vẫn trâm thấp khiến người ta khiếp sợ.

Đào Anh Thy phản ứng được mọi chuyện, cô lập tức nói: “Có được không? Không phải tôi đang uy hiếp anh đâu, tôi đang thương lượng với anh thôi!”

“Tôi là người mà em có thể ngăn được hay sao?” Giọng nói Tư Hải Minh trầm thấp, con ngươi đen láy phát ra ánh sáng nhạt.

Đào Anh Thy cắn môi, nhanh chóng vận chuyển suy nghĩ.

Sau đó cô đưa tay ra ôm lấy eo Tư Hải Minh, cô kiễng chân lên, hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Con người lạnh lẽo của Tư Hải Minh chợt sững lại, có ánh sáng thâm sâu chợt lướt qua.

Cô chủ động dâng tới, cho dù biết được dụng ý của Đào Anh Thy nhưng anh cũng không đẩy cô ra.

Ngược lại, anh còn dùng sức ép cô vào tường.

“Ưm!” Lông mày thanh tú của Đào Anh Thy hơi nhíu lại, cô đột nhiên phải chịu nụ hôn mạnh mẽ của Tư Hải Minh.

Khoảng năm phút sau, Tư Hải Minh mới buông cô ra, bởi vì thiếu khí nên suy nghĩ của Đào Anh Thy loạn cào cào lên, hoa mắt chóng mặt không thôi.

Đôi môi mỏng của Tư Hải Minh dán lên đôi môi nhỏ bị hôn đến bỏng của cô, giọng nói khàn khàn vang lên: “Em nghĩ như vậy là tôi sẽ ở lại sao? Tư Hải Minh tôi có thể dễ dàng bị nữ sắc mê hoặc thì đã không thể sống đến ngày hôm nay rồi”

Đào Anh Thy chìa ngón trỏ ra, kéo thắt lưng da của anh: “Miệng nói không ở lại nhưng cơ thể lại không nghĩ vậy, đúng không?”

“..” Đôi mắt thâm sâu của Tư Hải Minh như lướt qua sự bất lực, anh như phát tiết, cắn lên môi Đào Anh Thy.

“Ưm!l” Cả người Đào Anh Thy run lên, đau đến nỗi nổi cả da gà.

“Đây là do em kêu tôi ở lại đấy, đừng hối hận!” Tư Hải Minh thẳng thừng đè tới.

Đào Anh Thy đã dùng cách này để tìm ra được câu trả lời.

Nếu như Tư Hải Minh không ở lại, vậy chứng tỏ sáu đứa con thật sự xảy ra chuyện, còn ở lại thì chứng tỏ không phải chuyện gì cân lập tức xử lí ngay.

Vậy đó là chuyện gì đây? Không phải sáu đứa con, lẽ nào là phải đi điều tra xem người tối nay xuất hiện ở nhà cô là ai? Không lâu sau, ý thức trong đầu Đào Anh Thy như đống keo dán, ngay cả đi cũng không đi nổi…

Đợi Đào Anh Thy nhận ra được mọi chuyện thì không biết đã là lúc nào rồi, hình như ý thức của cô vẫn chưa khôi phục được như thường.

Cửa sổ ở chỗ của cô không có rèm cửa dày như bên Hàn Uyển, từng tia sáng lần lượt xuyên vào bên trong phòng.

Đào Anh Thy vô lực nhắm mắt lại, cơ thể bị người đàn ông giày vò cuộn tròn lại, ngay sau khi ý thức vừa hồi phục lại thì cảm giác khó chịu đã ùa tới.

Tư Hải Minh giống như một con dã thú tham lam, khiến người ta sợ hãi. Mỗi một lần tiếp xúc với anh đều khiến Đào Anh Thy có cảm giác như hôm sau không thể nhìn thấy mặt trời nữa vậy, cảm giác điên cuồng đến tột độ.

Đào Anh Thy không quay đầu lại cũng biết Tư Hải Minh còn chưa tỉnh.

Nghĩ tới sự đáng ghét tối qua của anh, trong đầu Đào Anh Thy chợt xuất hiện một suy nghĩ xảo quyệt.

Cô bày ra dáng vẻ không biết gì, nhắm mắt, chân đạp vào chân Tư Hải Minh một cái.

Cắc… Bắp chân Đào Anh Thy truyền tới cơn đau thấu tim gan, cô ra sức cắn răng mới không phát ra tiếng kêu.

Cử động một chỗ mà cả người đều động theo, không chỗ nào là không khó chịu cả.

Quan trọng là cô đạp một cái như vậy mà Tư Hải Minh vẫn không hề cử động.

Ngủ sâu lắm rồi hay sao? Đào Anh Thy không dám dùng chân nữa, cô đổi sang tay, cánh tay cô duỗi ra, bắp tay hướng vào đúng ngực Tư Hải Minh, cắn răng đập xuống.

Bốp một cái, cánh tay không đập vào ngực Tư Hải Minh mà là đập vào lòng bàn tay! Điều này khiến cả người cô kinh ngạc, biểu cảm cô cứng đờ lại. Anh tỉnh dậy từ khi nào vậy? Sự càn rỡ như này vẫn là lần đầu tiên, Tư Hải Minh sẽ không thẳng thừng ném thẳng cô xuống tầng đấy chứ…

“Tinh lực tốt đấy” Giọng Tư Hải Minh lười biếng vang lên: “Chân không đau à? Hửm?” Đào Anh Thy mím môi, vốn dĩ khi đá anh thì anh đã tỉnh rồi.

Thế nhưng Tư Hải Minh lại thật sự không giận hay sao? Cô hoàn toàn không cảm nhận được sự tức giận của anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK