Mục lục
Truyện Sáu Tiểu Bảo Bảo Đáng Yêu Tổng Tài Thảm Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1343 (2340)  CÁI CHẾT CỦA ĐÀO SƠ TÂM

Edit By Trà Nữ Lê

Cố Mạnh đến rất nhanh, tiến vào căn phòng cũ kĩ

Bước vào tránh thiết bị giám sát bên ngoài, sau đó dọc theo tuyến đường tìm kiếm. Bởi vì là căn phòng cũ cho nên nơi này không có thiết bị giám sát

Như thế có thể để cho anh ta an tâm một nữa

Sau đó gọi điện cho Đào Sơ Tâm

“Tôi đến rồi, đang ở đâu?”

“Em ở phía đông nhà kho”

Cố Mạnh cúp điện thoại hướng sự tìm kiếm bên phía đông. Đúng là nhìn thấy nhà kho. Bởi vì bên này không chỉ có phòng cũ kĩ mà cả bóng đèn đều cũ. Ở dưới bóng đêm nhà kho có một tia sáng không phải rất tốt

Lúc Cố Mạnh tiến vào nhà kho, thuận tay cầm lên một thanh gỗ dài độ một mét bên cửa ra vào

Chếch đối diện nhà kho là Đào Sơ Tâm đang lẩn trốn bên trong hẻo lánh nhìn thấy cảnh tượng này dọa cô toàn thân phát run, sắc mặt đều trách bệch. Cố Mạnh không phải đến cứu cô mà là muốn giết cô! May mắn là cô còn có linh cảm!

Bởi vì nghĩ đến Đào Hải Trạch trước kia nên cô cũng có linh cảm không an tâm!

“Sơ Tâm, tôi là Cố Mạnh, tôi đến cứu cô” Cố Mạnh đi vào trong nhà kho, vừa đi vừa gọi cô

Đào Sơ Tâm nghe được tiếng gọi của Cố Mạnh, giống như là sự thúc giục khiến cho lòng cô càng sợ hơn

Thân thể càng không ngừng lui về sau, ai ngờ chân giẫm lên mảnh ngói, âm thanh mảnh ngói vỡ phát ra

Cố Mạnh quay đầu, nghe được âm thanh khác lạ sau đó hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có hơi thở của chính anh chậm rãi hít thở nặng nề

Sau khi xác định rõ trong kho không có người thứ hai thì liền đi ra ngoài

Khúc gỗ trên tay vứt xuống, nói lớn theo hướng âm thâm vừa rồi phát ra, bên trong nơi hẻo lánh chỉ có tiếng mảnh ngói vỡ nhưng không thấy người

“Sơ Tâm, tôi biết là cô, ra đi! Tôi mang cô về thành phố Tân!” Cố Mạnh dụ dỗ cô “Trừ tôi ra không ai có thể giúp được cô…”

Không có âm thanh đáp lại anh ta

Cố Mạnh một đường đi lên phía trước, đến cuối đường chỉ có bức tường cao, phía dưới tường là đống tạp vật

Đào Sơ Tâm trốn ở bên trong chăm chú quan sát, cô lấy tay bịt mũi của mình, tựa như tự bóp ngạt mình chết. Không dám phát ra một hơi thở, nổi sợ hãi khiến cho nước mắt đều ngưng rơi

Ngưng một chút tiếng bước chân mới có động tĩnh, càng ngày càng xa

Đào Sơ Tâm lúc này mới nhẹ nhàng thả thay ra khỏi mũi và thở nhẹ. Thật may, Cố Mạnh chưa phát hiện ra cô…

Đang lúc trái tim muốn bình yên thì trên đầu cái nắp bị xốc lên

Đào Sơ Tâm nháy mắt thân thể lạnh buốt, nhìn khuôn mặt xuất hiện ở trên, dọa cô quên cả phản ứng

Tay của Cố Mạnh lúc vươn vào Đào Sơ Tâm chỉ cảm thấy trên cổ lạnh thấu xương, một giây sau máu dần dần tuông ra, trong thân thể máu dần dần tuông ra khắp nơi

“A…A…A…” Đào Sơ Tâm không phát ra được âm thanh nào, hai cánh tay chăm chú che phần cổ của mình, nhưng mà dù có che cỡ nào máu vẫn phun ra ngoài liên tục không ngừng

Cố Mạnh máu lạnh mà nhìn, sau đó tốt bụng lấy cái nắp che kín cái rương lại giúp cô

Sau khi làm xong chuẩn bị rời đi nhớ tới lúc Đào Sơ Tâm gọi điện cho anh ta bằng số điện thoại di động, đây không phải là số của Đào Sơ Tâm mà là điện thoại của người khác

Vừa muốn mở nắp lên để tìm điện thoại thì nghe được ở xa có âm thanh truyền đến

Chương Vỹ đem theo người tìm tới nơi này, vệ sĩ tách ra tìm kiếm, anh ấy cũng chú ý bốn phía

Nơi này không có máy giám sát

Chỉ phát hiện hình ảnh Đào Sơ Tâm ở hướng bên này nên cô gái này rất có thể tránh, kiếp trước có thể là chuột sao. Từ máy giám sát phát hiện cô liền lập tức lên phương án tìm kiếm, sau khi sàn lọc thì chỉ có nơi này là có khả năng ẩn thân nhất

“Thư kí Chương!” Vệ sĩ đi tới “Đã tìm thấy người!”

Chương Vỹ đứng từ xa đã nghe thấy mùi máu tươi. Mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập trong không khí

Nơi xa có một bức tường cao, phía dưới là một cái rương bị máu tươi nhiễm đỏ, bốn cái gốc rương máu còn chảy ra ngoài

Đi lên trước, mở cái nắp ra. Bên trong thân thể cuộn tròn, con mắt mở trừng trừng không nhắm mắt chính là người phụ nữ Đào Sơ Tâm tìm từ trưa mà không thấy. Mùi máu tươi nồng nặc khiến cho Chương Vỹ phải nhíu mày, có chút buồn nôn

Đưa tay đụng vào mặt của Đào Sơ Tâm, vừa mới chết không được bao lâu

“Đi kiểm tra xem có người khả nghi!” Chương Vỹ phân phó

Vệ sĩ đi tìm người giết Đào Sơ Tâm, Chương Vỹ đứng tại rương nhìn chằm chằm vào Đào Sơ Tâm, nghĩ ai đã giết cô ấy. Mà vết thương ở động mạch chủ rất là kì lạ

Rất là dữ tợn. Giống như có người cố ý đưa ngón tay luồn vào vết thương giật ra

Tư Hải Minh ngay tại trong căn hộ chăm sóc Đế Anh Thy cùng bọn nhỏ, điện thoại trên người vang lên, anh đứng dậy nghe

Đế Anh Thy liếc mắt nhìn thân hình màu đen ở ngoài ban công, tiếp tục chăm sóc bọn nhỏ chơi trò vẽ tranh

“Chết rồi?” Tư Hải Minh hỏi

“Bị cắt cổ” Chương Vỹ nói “Chúng ta tới muộn một bước, không phát hiện ra hung thủ”

Tư Hải Minh im lặng, mắt đen thâm trầm, nghĩ đến người có khả năng giết Đào Sơ Tâm

“Xem ra Đào Sơ Tâm đã đắc tội với người khác, không biết cô ta đã đắc tội gì mà làm cho đối phương hạ thủ máu lạnh như thế. Bị cắt động mạch chủ không nói, vết thương còn bị dùng tay xé toạt. Chẳng qua cũng khó trách, cô gái này vẫn luôn không an phận…”

Đế Anh Thy đang cho Bảo An vẽ tranh 3D về cánh hoa xinh đẹp, cảm thấy bóng đen vượt tới. Cánh tay xiết chặt, thanh âm trầm thấp rơi xuống “Đến, có việc”

Đế Anh Thy bị kéo lên

“Ba đưa mẹ đi đâu ạ?” Bảo Vỹ vội hỏi

“Có chuyện muốn nói riêng với Mẹ” Tư Hải Minh nói

“Ba Mẹ đi đi! Chúng con sẽ không theo!” Bảo Hân lên tiếng

Tư Hải Minh kéo Đế Anh Thy vào phòng, Bảo Hân vươn hai cánh tay ra dường như muốn ngăn cản ai muốn đi cùng “Ai cũng không cho đi!”

“Ba Mẹ muốn nói chuyện riêng gì?” Bảo Vỹ hiếu kì

“Là chuyện riêng của người lớn! là trẻ con không nên hỏi!” Bảo Long nói

“Đương nhiên là Ba muốn tỏ tình với Mẹ!” Bảo Hân lên tiếng

“Tỏ tình cái gì?” Bảo Nam hiếu kì

“Không biết…” Bảo My ủy khất Ba

“Cái này!” Bảo An đưa cho mọi người xem bức tranh mình mới vẽ

“Cho anh?” Bảo Nam hỏi

Bảo Hân nói “Ý của Bảo An là hoa đẹp để tỏ tình!”

“Anh biết rồi! Đây là bức tranh Mẹ tặng cho Ba!” Bảo Nam trán sáng lên

“…” Bảo An

Nhưng mà trong phòng Ba Mẹ hiện tại lại là không khí khác…

“Cái gì? Chết rồi?” Đế Anh Thy kinh ngạc “Chết thế nào?”

“Cắt động mạch chủ” Tư Hải Minh gặp nàng không nói lời nào, liền hỏi “Chờ con ngủ có muốn đi qua xem sao không?”

Đế Anh Thy nhìn sang một bên, không có cự tuyệt

Chín giờ, sắp xếp cho con đi ngủ, Đế Anh Thy ngồi xe của Tư Hải Minh đi đến phòng xác ở bệnh viện

Vừa tới phòng nhà xác liền thấy Cố Mạnh đang ngồi tại thất thần ngay cửa

Cố Mạnh nhìn thấy hai người đến anh ta liền đứng lên “Ngài Hải Minh khỏe chứ”

“Cảnh sát thông báo cậu?” Đế Anh Thy nghĩ thầm anh ta đến rất nhanh? Vậy là anh ta đã ở Kinh Đô?

“Tôi ở thành phố Tân, lúc ấy đang trong nhà sau đó nhận được điện thoại của Đào Sơ Tâm, nói…” Cố Mạnh dừng lại, nhìn về phía Đế Anh Thy “Đế tiểu thư, Sơ Tâm nói cô muốn giết cô ấy, tôi đã vội chạy tới thì nhìn thấy lại là thi thể của cô ấy. Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK