Chương 303: Không bán cũng phải bán
Tiếng khóc của sáu đứa nhỏ dừng lại, khóe mắt còn đọng nước mắt, tất cả đều đồng long nhìn Tư Hải Minh với ánh mắt thập phân đáng yêu, giống như chuyện này rất mới lạ.
“Nếu muốn, thì ngoan ngoãn nghe lời.” Tư Hải Minh thấy cả đám ngừng khóc thì vén chăn rời giường.
Anh đã mấy năm rồi anh không có rời giường như vậy? Không được ngủ ngon giấc, cả đầu cũng căng ra.Cũng vì nguyên nhân như thể, sắc mặt của anh luôn lộ vẻ vô cùng u ám.
Sáu đứa nhỏ đến trường thật sự là có trực thăng đưa đi.Khiến cho trường học khiếp sợ không thôi.Sau khi biết là ai làm, hiệu trưởng hiệu phó sợ chết khiếp chạy tới.
“Ngài…ngài Hải Minh.Xin…xin chào ngài! Xin hỏi có cần giúp sức gì không?” Hiệu trưởng cúi người cung kính mà lo sợ nói.Ông ta cảm thấy giống như nằm mơ vậy.Không hiếu tại sao nhân vật lẫy lừng này lại xuất hiện ở trường học của bọn họ.Thông thường đều là chỉ được vinh hạnh thấy trên tivi mà thôi! Gặp ở ngoài đời, chỉ cảm thấy khí thế cường đại của anh khiến người khác khó thở.
“Không cần.Tôi đưa con đến trường học, cũng giống những người khác thôi” Nụ cười trên mặt của hiệu trưởng cứng đờ:
“Vâng!”
Trong lòng nghĩ, con của ngài Hải Minh đến học ở trường mình? Sao ngay cả một chút tin tức cũng không nghe được nhỉ?
Trực thăng đưa trẻ đi học, còn là ở trường mầm non, chuyện này xảy ra khiến phụ huynh học sinh cùng giáo Viễn đều ngừng chân.Trong đám phụ huynh ở đây còn có Liêu Ninh, dĩ nhiên bà ta biết sáu đứa nhỏ kia là ai, nhưng mà tại sao lại là Tư Hải Minh đưa tới?
Còn nói cái gì…con của tôi?
Tình huống gì đây?
Đang lúc Liêu Ninh nghi vấn, tay đang nắm tay của Tư Thái Lâm buông ra, chạy về phía trước:
“Bảo Nam!”
Lúc nhìn thấy Tư Hải Minh, muốn gọi anh tiếng anh trai, nhưng mà anh lại tức giận, lần nào cũng đều không để ý tới cậu ta, cậu ta cũng cáu kỉnh! Mặc dù cậu ta nghiêm mặt kiêu ngạo, nhưng đôi mắt đáng thương lại cứ luôn nhìn về phía Tư Hải Minh lộ ra nỗi lòng muốn được coi trọng.Nhưng mà Tư Hải Minh vẫn như thường ngày, nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, trực tiếp thu lại tầm mắt.
Tư Thái Lâm giận đến ngực nhỏ phập phồng, nắm tay của Bảo An đang đứng gân đó kéo qua:
“Bảo An, chúng ta đi, không cần để ý tới anh ta nữa!”
Bảo An vẻ mặt đầy ngơ ngác bị cậu ta kéo đi vào trong phòng học.Năm đứa trẻ khác xếp thành đoàn cũng đi theo.Tư Hải Minh nhìn thấy bọn trẻ được sự hướng dẫn của giáo Viễn dắt vào phòng học, ánh mắt đen láy lạnh lùng nhìn hiệu trưởng, khí thể nặng nề: “Cùng trò chuyện một chút?”
“…Vâng vâng vâng!”
Hiệu trưởng chẳng qua là chức vị, người đầu tư lại là người khác.Tư Hải Minh muốn gặp người thành lập trường học này.Nửa tiếng sau, người thành lập xuất hiện trong phòng họp của trường học, là ba người.Ngồi ở vị trí đầu tiên là Tư Hải Minh, tựa như anh mới là người nắm quyền nơi này.Tư Hải Minh đặt điện thoại di động lên bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ, một cử động đều làm tinh thân người khác khẩn trương.
“Tôi mua ngôi trường này, ra giá đi” Tư Hải Minh đi thẳng vào vấn đề nói ra.Những người khác đều thoáng kinh hãi, trố mắt nhìn nhau, cũng có chút ngần ngại.
“Tôi đây là ép mua ép bán, không bán không được, giá cả cứ tùy ý ra” Tư Hải Minh nói: “Từ từ bàn bạc, tôi không gấp-”
“….trong lòng ba người thành lập lại là tràn đầy khổ sở, ai lại nói câu “ép mua ép bán” ra một cách tự nhiên như vậy.
Bọn họ đương nhiên biết Tư Hải Minh là ai, bọn họ dám từ chối sao? Thật sự mà nói, nếu như Tư Hải Minh nói muốn mua cái trường này với giá một trăm nghìn đồng thì bọn họ cũng không có cách nào khác.
Tư Hải Minh sau khi nói xong câu kia thì ngồi chỗ đó xoa huyệt thái dương.Là do đêm qua ngủ không ngon…Mà đôi với mấy người bên cạnh thì sắc mặt uám này của anh hiển nhiên là thể hiện cho việc không có tính nhẫn nại rồi.
Có ai không biết “ngài Hải Minh” trong lời đồn là một kẻ thủ đoạn tàn ác! Là một nhân vật cả người mọc đầy vảy ngược nguy hiểm! Anh nói không gấp là không gấp sao? Bọn họ bàn bạc ba phút đã định xong rồi.
“Ngôi trường này thành lập đã mười năm, giáo Viễn với trang thiết bị đều là xuất sắc, trước nhìn lên không thể đo đạc được…thì…thì một tỷ đi..” Sau khi người ngôi ở giữa nói ra xong, tim cả ba người kia cũng như muốn ngừng đập.