Lục Nhi cũng không quản nhiều.
Nàng chọn hai nha hoàn, một người nhìn khả ái, một người tư sắc chói
lọi hơn, Hỉ Thước đứng cạnh hai người kia chẳng khác nào cục than.
Cố ma ma không rõ chuyện giữa Trịnh Tuân và Bàng Lục Nhi, nhưng lại
dụng tâm tính toán cho Lục Nhi, bà thấp giọng nói bên tai: “Phu nhân,
những nha hoàn này ngày ngày xuất hiện trong tầm mắt lão gia, nên
chọn…”
Cố ma ma đã thấy nhiều nam nhân ham mê của mới lạ, cho dù thê tử đẹp
đến đâu thì đến một lúc nào đó, bọn họ cũng muốn “ăn” kèm thêm.
Lời này Lục Nhi hiểu, nàng đứng ở trong khoảng sân xa lạ, nhìn mấy
người gia đinh, nô bộc của Trịnh Tuân đứng xung quanh, nàng chỉ biết
mỗi Hỉ Thước. Nghe nói ban đầu Trịnh Tuân còn đưa mấy tên nô lệ của
Côn Luân tới, sau lại tống cổ về thành Trường An trông coi tòa nhà ở đó.
Lục Nhi nhớ tới nữ tử vô duyên vô cớ xuất hiện kia, e là nàng ta đã có ý
với Trịnh Tuân. Nàng không biết là Trịnh Tuân chân thành hay là có ý gì
khác mà đem cảnh tượng trong mơ kể lại tất cả cho nàng biết, bao gồm
cả chuyện Ngô Văn Cẩm đợi chờ hắn 5 năm, lúc sau hắn vì chuyện này
mà nâng đỡ Ngô chủ bộ.
Trước kia, Bàng Lục Nhi từng chăm lo cho hắn từng li từng tí, hiện giờ
nàng không còn quan tâm đến hắn nữa.
Bàng Lục Nhi cười khổ, sau đó chọn hai người trẻ tuổi: “Cứ như vậy
đi!”
Nàng không quan tâm nữa, gọi Hỉ Thước đi tìm Nguyên Nhi và Nguyệt
Nhi.
Hai đứa trẻ đang ở trong thư phòng của Trịnh Tuân, công văn sự vụ
không đặt ở đây, bên ngoài có hạ nhân canh gác, tôi tớ cung kính trước
Lục Nhi song lại không để Hỉ Thước bước vào trong.
Nguyên Nhi không tập viết mà cùng Nguyệt Nhi đứng cạnh tường, nhìn
ngắm những bức họa treo xung quanh.
Thấy Lục Nhi đi vào, Nguyệt Nhi vôi kéo tay nàng: “Mẹ, người nhìn
xem, cái này là vẽ người đó!”
Bàng Lục Nhi nâng mắt nhìn, nhưng không phải mình, đại khái là một
tiểu cô nương 13-14 tuổi, thân hình chưa nảy nở, nàng ta tinh nghịch
ngồi trên xe la, phía sau thấp thoáng hình như là học đường.
Lục Nhi ngẩn ngơ một lát, tiểu cô nương vừa mới thành thân, trên tay
còn cầm đóa hoa hái bên đường, nàng ta đến đón phu quân của mình.
Phu quân của nàng rất lợi hại, cái gì cũng có thể làm được.
Đừng nói làng Đại Trại, toàn bộ trấn Tây Bình Nhạc không có người thứ
hai.
Nguyên Nhi kéo tay còn lại của nàng, gọi nàng trở về: “Mẹ, bức tranh
này cũng rất đẹp, trên đó còn có viết tên ba người chúng ta nữa!”
Bàng Lục Nhi cũng nhận ra mặt chữ giống Bàng Thừa Nguyên, đúng
thật là có tên ba người trên tranh: “Tháng giêng….Lục….”
Nhưng có nhiều chữ không phải ai cũng biết, ba người mẫu tử nhìn chằm
chằm bức họa kia cả buổi cũng không thể đọc thêm được những chữ kia.
Không biết Lục Nhi nghĩ đến cái gì, nàng hỏi Nguyên Nhi và Nguyệt
Nhi: “Các con có muốn ở với cha không?”
Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi không phân biệt nơi nào của cha, nơi nào
của mẹ, tiểu hài tử không giận lâu, buổi sáng bị Trịnh Tuân phạt nó cũng
cảm thấy hắn rất tốt. Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi thích Trịnh Tuân đương
nhiên sẽ càng thích Lục Nhi, thích cả nhà ở chung với nhau: “Muốn ạ!”
Lục Nhi cười, xoa đầu hai đứa nhỏ mà không nói gì.
Ở tòa nhà lớn này, tuy rằng Hỉ Thước không làm được gì nhưng nàng
cũng vui cho Lục Nhi: “Lục Nhi tỷ, nơi này là hậu trạch của nha phủ
đấy, buổi sáng muội về nhà lấy đồ, Hoàng thị kế bên kia hận không thể
gọi muội là cô nãi nãi!”
Lục Nhi cúi đầu, một lát sau nàng nói: “Ngày mai e là phải đến nhiều
thôn rồi, hiện giờ sông lớn bị quan phủ phong toả, ngư dân bị bắt đi lao
dịch, mua cá không được nhiều!”
Hỉ Thước không ngờ mình nói đủ chuyện vậy mà Lục Nhi lại nghĩ đến
chuyện khác, tiểu cô nương nước da đen ngăm mở to mắt ngơ ngác đáp:
“Vâng!