không phải hắn không có ý niệm thành thân, cũng không phải không có
chút hứng thú nào với chuyện nam nữ, nhưng trong tâm trí hắn vẫn giữ
lại hình bóng nàng, cho nên Trịnh đại nhân khí phách dâng cao thủ thân
đến già, chưa từng ăn thịt nữ nhân nào.
Nữ nhân mang nặng tâm tư đã ngủ trong lòng hắn.
Sáng sớm, sau khi Trịnh Tuân đi ra nha phủ phía trước, Bàng Lục Nhi
đưa Nguyên Nhi đến trường tư thục.
Nguỵ phu tử nhìn thấy hai người, ông cung kính khác thường: “Phu nhân
vì sao phải làm vậy, vốn dĩ bậc vỡ lòng của công tử là do huyện lệnh lão
gia dạy, năm đó huyện lão gia vừa lên kinh đã đậu tam nguyên, tài trí
không ai sánh bằng, tiểu nhân bất tài, e là không thể dạy công tử được!”
Nguỵ phu tử trả lại hết quà nhập học cho nàng.
Lục Nhi thấy bộ dạng câu nệ của Nguỵ phu tử, nàng cũng không cưỡng
cầu, để Nguyên Nhi dập đầu ba cái xem như trọn nghĩa thầy trò.
Qua hôm sau, chuyện của Bàng Lục Nhi và Trịnh Tuân truyền khắp các
khu phố lớn nhỏ trong huyện Yển Thành, chuyện hôm trước gây náo
động lớn vậy, muốn che mắt người khác là điều không thể.
Nghe nói nữ nhân này là người kết duyên với Trịnh huyện gia, Trịnh
huyện gia là người ở rể. Năm đó Trịnh huyện gia đậu Trạng nguyên, vì
tiền đồ của Trịnh huyện gia nên Bàng Lục Nhi chủ động ký vào thư hoà
ly, đưa nhi tử đến huyện Yển Thành này.
Sau này, Trịnh huyện gia tìm đến, Bàng Lục Nhi không muốn đi cùng
hắn lên kinh nhưng kỳ bổ nhiệm đã đến, hắn không thể không rời đi để
nhậm chức, khi đó trong bụng nàng đã mang cốt nhục của hắn.
Tính tình Lục Nhi cương trực không muốn để Trịnh huyện gia biết, vừa
lúc trong nhà Hỉ Thước có người thân sắp sinh, liền nói tiểu nữ nhi là do
người đó sinh.
Nhưng huyết thống thân tình làm sao có thể nói chặt đứt là chặt đứt
được, tiểu cô nương kia lớn lên giống Trịnh huyện gia như đúc, có giấu
cũng không thể giấu được.
Cũng may Trịnh huyện gia không phải là người vô tình, khi thành danh
cũng không thể vứt bỏ thê tử tào khang, hắn cố ý để bị giáng xuống
huyện Yển Thành này.
Bá tánh không biết thực hư thế nào, mà lời đồn này truyền đi như thật.
Vì sao quan Lục phẩm ở kinh thành không muốn làm lại muốn chạy đến
huyện Yển Thành này làm một quan thất phẩm nho nhỏ.
Thanh danh của Trịnh Tuân ở huyện Yển Thành này vẫn không tốt hơn
được nhưng hiện giờ có thêm đề tài để bàn tán, hắn trong lời đồn là một
người si tình, còn Bàng Lục Nhi là người vì đại nghĩa diệt thân.
Những người có chút liên quan đến hai người, đương nhiên sẽ có suy
nghĩ riêng.
Trần Hoàng thị cách vách nhà Lục Nhi bị trượng phu bà mắng cho cả
một ngày. Lúc trước còn đòi kéo dây tơ hồng cho Lục Nhi, còn tự mình
đến nhà Bàng Lục Nhi bắt gian, giờ nghĩ lại, gian phu ngày ấy mở cửa
không phải là huyện lệnh lão gia sao?
“Cũng may Bàng quả phụ lương thiện, không so đo với chúng ta!”
Trần Hoàng thị vừa mới cảm thán, vội tự đánh lên miệng mình: “Phi!
Phi! Ai là Bàng quả phụ chứ!”
Còn có Ngô chủ bộ kia, lúc ở trên nha huyện cả ngày tâm tình không
yên, công văn nào cũng sai, may là Trịnh Tuân chỉ nghiêm mặt giáo huấn
vài câu chứ không phạt đòn hắn.
Thê tử hắn, Lý thị ở nhà nói với Ngô Văn Cẩm: “Giờ các người cũng
biết rồi đấy, phu nhân kia nào phải nhân tình của lão gia, người ta là phu
nhân danh chính ngôn thuận của hắn, con cũng đã lớn vậy rồi, con thu
hồi tâm tư lại đi, ta tìm bà mối khác xem cho con vài nhà!”
“Mẹ, hiện giờ không phải lúc thích hợp, Trịnh đại nhân kia chẳng lẽ chỉ
có một nữ nhân thôi sao, chiếu theo quy định quan gia, hắn phải nạp hai
thiếp, nữ nhân kia cũng đã lớn tuổi rồi, con cũng không cần vị trí chính
thê của hắn!” Ngô Văn Cẩm cụp mi xuống nói.
Lý thị tức đến mức cả người phát run: “Cha con cho con ăn bùa mê
thuốc lú gì rồi, trong lòng hắn chỉ có tiền đồ thôi, Cẩm Nhi, làm thiếp
cho người thì có gì tốt, huống hồ Trịnh đại nhân cũng không phải là
người ham mê nữ sắc, hắn chỉ đang tội nghiệp các người thôi!”
“Cha nói sẽ có cách, mẹ, con cũng không phải ham muốn quyền vị của
hắn…”
Lý thị không còn tâm trạng nghe nàng nói bữa, bà che ngực lại nói: “Tuỳ
con!”
Khả Khả: Không ham quyền vị người ta, không lẽ ham 1 đêm 3
nháy???