Đừng nhìn nữ nhân 22 tuổi này mà đánh giá, mọi chuyện Lục Nhi trải
qua khá nhiều cho với người khác, huống hồ giữa nàng và Trịnh Tuân
không thể chỉ một hai câu là hiểu được.
Hai đứa trẻ cũng lớn rất nhanh, nàng về nhà đo đạc theo kích cỡ của
chúng. Chẳng những Lục Nhi không gây náo, mà còn ấn theo thân hình
của Trịnh Tuân may cho hắn một bộ.
Buổi tối, đợi hai đứa trẻ đi ngủ, Lục Nhi cũng để nha hoàn và nhũ mẫu
lui xuống, nàng ngồi cạnh giường vẩy tay Trịnh Tuân: “Tuân ca, chàng
tới đây!”
Lục Nhi mang thai còn chưa lộ rõ, dáng người lả lướt, nàng nghiêng đầu
nhìn hắn, khoé môi cong lên, ánh đèn chiếu lên gương mặt khiên mặt
mày nàng dịu dàng hơn, trái tim Trịnh Tuân rung động liền đi qua.
“Lục Nhi, nàng đừng làm nhiều quá, cẩn thận làm mắt bị thương, giao
cho các bà tử làm là được rồi!” Tuy hắn nói như vậy nhưng lại chủ động
động cầm mấy tấm vải cho nàng.
“Ta không có việc gì làm, cả ngày đều rảnh rỗi, ngay cả ăn mặc cũng
không phải động tay, chàng nói xem, các quý nhân trong kinh mỗi ngày
đều trôi qua như vậy không thấy tẻ nhạt sao?” Lục Nhi vừa thoăn thoắt
tay vừa nói.
Trịnh Tuân cúi đầu nhìn nàng, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Bọn họ có nhóm
để ngâm thơ đối chữ, dạo chơi hoa viên, đánh đàn phẩm trà, nàng không
muốn giao lưu với người ở huyện Yển Thành này cũng không sao, dù
sao sau này chúng ta cũng về kinh thành!”
Lục Nhi cười thu vải lại, nàng đánh dấu kĩ càng rồi dọn dẹp chúng đi.
Lúc này nàng mới nói: “Bỏ đi, ta không biết chữ, cũng không hiểu đàn
ca, các nàng cũng chẳng để ta trong mắt, mắc công vô duyên vô cớ làm
chàng mất mặt!”
Lúc đầu Trịnh Tuân còn chưa phát hiện nhưng lời này của Lục Nhi hắn
cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng nhìn dáng vẻ nàng lại không thấy có gì khác lạ.
Tóm lại hắn vẫn nên để tâm nhiều hơn: “Nàng làm được hay không
không quan trọng, ta có hai người đồng liệu, phu nhân bọn họ cũng ở
kinh thành, bọn họ bảo ở đó có rất nhiều người không biết chữ, Lục Nhi,
nàng thích làm gì thì cứ làm, ta không việc gì!”
Kinh thành khác huyện Yển Thành, dựa vào chức quan hiện nay của
Trịnh Tuân, cho dù có được sự sủng ái của Hi Hoà đế cũng không thể so
với những đại thần khác. Đừng nói cái chức Lục phẩm của hắn, ngay cả
quan lớn tam tứ phẩm cũng phải cụp đuôi mà làm người. Lúc đầu, căn
bản Lục Nhi không cần phải tiếp xúc với những phu nhân đó, đợi đến lúc
nào đó, nàng cũng phải làm vì nàng có quan hệ với Trịnh Tuân.
Đều nâng cao dẫm thấp, cũng không biết chừng, có ngày nào đó Lục Nhi
chỉ cần ngồi xuống, ngoại trừ Hoàng đế những người khác đều cúi người
muốn cầu hoà với nàng.
Lục Nhi đồng ý với hắn.
Cho dù Lục Nhi che giấu giỏi thế nào cũng không qua mắt được Trịnh
Tuân.
“Hôm nay không vui sao, hay thân thể khó chịu, nếu không ngày mai ta
thỉnh đại phu đến xem sao?” Trịnh Tuân ôm nàng lên giường đất, ánh
mắt dò xét lướt qua gương mặt, rồi nhìn xuống bụng nàng.
“Không cần đâu, ta có kinh nghiệm mà, cùng lắm thì một tháng nữa sẽ
tốt thôi!” Bàng Lục Nhi hồn nhiên nói.
Bàn tay lớn vỗ về bụng nàng, thời tiết nóng, nữ nhân mang thai rất sợ
thời tiết này, trên người chỉ mặc mỗi chiếc yếm mỏng. Bàn tay Trịnh
Tuân nóng, nàng phải lắc sang bên cạnh để tránh.
“Sinh xong đứa này chúng ta không sinh nữa!” Không biết Trịnh Tuân
lấy đâu ra quạt hương bồ, hắn quạt cho nàng: “Ngày mai ta bảo người
đưa băng tới!”
Lục Nhi không đáp hắn, nàng nhắm mắt lại, xung quanh phả đến một
trận gió mát, rất nhanh nàng chìm vào giấc ngủ.
Cho dù hai người đã thành thân lại, nhưng nếu là mấy năm trước Lục
Nhi chẳng giấu chút tâm tư nào, cái gì nàng cũng nói với Trịnh Tuân, gà
trong nhà đẻ nhiều hơn hai quả, trượng phu của Thuý Hoa trong làng bắt
được lợn rừng, hay chuyện lông gà vỏ tỏi nào cũng giữ lại đợi hắn về rồi
kể cho hắn nghe.
Bàng Lục Nhi ồn ào, lắm điều đâu rồi