Nhi nữa, mấy ngày liên tiếp đều như vậy.
Tuy lúc trước Trịnh Tuân có nói với nàng rồi, nhưng hai đứa nhỏ vẫn
nhắc đến hắn mãi, khi nàng nghe Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi nói mớ,
trong lòng thầm than không ổn.
Chỉ mới như vậy mà đã ỷ lại Trịnh Tuân, Lục Nhi không biết bản thân
mình làm vậy có đúng không, nàng cùng hai đứa nhỏ chép lại mấy mẫu
chữ ngày ấy Trịnh Tuân để lại.
Lục Nhi đã nhận biết được tên mình và hai đứa trẻ.
Ở phía Trịnh Tuân, hắn để cho huyện thừa quản lý thay chuyện ở nha
môn, hắn mang theo Ngô chủ bộ cùng tên nô bộc, thay đổi quan phục cải
trang thành thường dân, cũng không đi xe la, hắn đi khắp các thôn làng
và thị trấn thuộc địa phận của huyện Yển Thành, thôn Lưu Cốc, Thôn
Trương Mương, Thôn Thạch Ma.
Trịnh Tuân mới đến, đừng nói là dân làng trong thông ngay cả Lí Chính
cũng không biết hắn, hắn giả làm người đọc sách mang theo tôi tớ, đến
các hộ nông dân xin uống nước và tá túc.
Những hộ nông gia phần lớn đều kính nể người đọc sách, hơn nữa bề
ngoài của Trịnh Tuân không giống kẻ xấu, vả lại hắn không phải ở
không, mà còn đưa chút bạc cho họ, có lý nào họ lại không muốn.
Ngô chủ bộ ban đầu không biết ý định của Trịnh Tuân là gì, hắn nhìn vị
Trịnh đại nhân cao cao tại thượng trước giờ ngồi ở công đường, thoắt
một cái nhập vào chủ đề chân lấm tay bùn với mọi người.
Cái gì cũng nói, ví như trong nhà có mấy đinh, có nghề gì khác không.
Người này từ kinh thành đến đây đi qua không ít nơi, cảm giác giống
như hắn cải trang vi hành.
Ngô chủ bộ trong lòng liền biết rõ, vị Trịnh đại nhân này mới nhậm chức
một tháng, tuy trong miệng bá tánh truyền nhau hắn là ác quan, nhìn hắn
cũng không chỗ nào giống yêu dân như con, nhưng kiến thức hắn vô
vàn, cho nên hắn đến huyện Yển Thành này là vì làm chuyện đại sự.
Người ta nói “Tú tài nghèo, cử nhân giàu” hắn chỉ là một tú tài mà có thể
leo lên được vị trí chủ bộ trong huyện, sao có thể không có mắt nhìn
được, chỉ hy vọng gia đình chân lấm tay bùn kia đừng nói lung tung điều
gì.
Trịnh Tuân bảo hắn tuyệt đối phải nhớ kỹ nội dung cuộc nói chuyện,
ngay cả thức ăn cũng phải quan sát kĩ, Ngô chủ bộ không dám chậm trễ.
Cứ như vậy hắn bôn ba bên ngoài mấy ngày, ngày ấy khi hắn vào lại
thành thì đột nhiên trời mưa lớn.
Mưa mùa đông thường rất ít xuất hiện, nhưng vẫn có thể lạnh chết
người, thời khắc này bị gió lạnh thổi, trên mặt hắn bắt đầu đau rát. Người
hầu thấy vậy, vội cởi áo ngoài che chắn cho Trịnh Tuân.
Dù vậy nhưng không được bao lâu, bào sam dày của hắn cũng ướt sũng.
Nha huyện cách cổng thành rất xa, đã mấy ngày rồi Trịnh Tuân không
nhìn thấy ba mẫu tử Bàng Lục Nhi, hắn thật sự rất nhớ bọn họ, hắn muốn
mau chóng trở về, nhưng đáng tiếc, trời mưa lớn, trên đường không có
bóng dáng xe la hay xe ngựa nào đi qua.
Ngô chủ bộ nói: “Nhà tiểu nhân ở gần đây, nếu đại nhân không chê thì
trước mắt về nhà tiểu nhân lánh một lát!”
Trịnh Tuân nghĩ nghĩ, hắn nhìn sang người hầu bên cạnh đứng run cầm
cập, liền gật đầu: “Cũng được!”
Nhà Ngô chủ bộ có thê tử, nhi tử và nhi nữ, cả nhà đang ngồi trong
phòng sưởi ấm, nhìn thấy Ngô chủ bộ dáng vẻ nhếch nhác mang theo hai
người nữa trở về, ba người liền hoảng hốt.
Ngô Lý thị rối rít định để nhi nữ sang giang nhà khác trốn đi, Ngô chủ bộ
thấy vậy, nhẹ trách: “Hoang đường, đây là huyện thái gia Trịnh Đại
nhân, còn không mau hành lễ!”
Ba mẫu tử vội vàng hành lễ.
Trịnh Tuân đỡ Ngô Lý thị lên, nói: “Đứng dậy đi, bản quan ngồi một lát
rồi sẽ…”
Lời nói hắn chưa dứt câu thì đáy mắt hắn ngẩn ra, hắn nhìn về hướng nữ
nhi của Ngô gia.
Trịnh Tuân có chút hối hận về việc mình đến đây.
Khả Khả: Cười chết, trời đày Trịnh Tuân, Lục Nhi còn chưa tha thứ mà
giờ nợ phong lưu kéo tới, lại ăn hành:))