Hỉ Thước mở cửa để Trịnh Tuân vào sau đó trở về gian nhà của mình.
Lục Nhi và hai đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn Trịnh Tuân, Nguyệt Nhi còn nhỏ
qua mấy ngày không gặp liền cảm thấy sợ người lạ, một lát sau mới đưa
tay về phía hắn, Nguyên Nhi thì chạy tới kéo hắn: “Cha, người đến xem
chúng con luyện chữ này!”
Cả người Trịnh Tuân ướt nhẹp, hơi nhếch nhác, Lục Nhi thấy vậy vội
nói: “Nguyên Nhi, con chơi với Nguyệt Nhi đi, để cha con thay y phục
đã!”
Sau đó đứng dậy nhìn về phía Trịnh Tuân: “Ngươi đến gian nhà lúc trước
ngươi ở đi!”
Trịnh Tuân không có y phục của mình ở chỗ Lục Nhi, vừa rồi hắn vội
đến cũng quên dặn người hầu mang y phục đến, nhưng mà hắn không thể
lôi thôi trước mặt bọn trẻ được, hắn cắn môi dưới đi ra ngoài.
Không lâu sau, Lục Nhi cầm bộ quần áo của nam nhân đến.
Sắc mặt Trịnh Tuân ngay lập tức trầm xuống, hắn không nói lời nào chỉ
ngồi xổm xuống thêm củi nung giường đất: “Lục Nhi, ta không cần thay,
chỉ cần hong một lát sẽ khô thôi!”
Giọng nói rõ ràng vô cùng yếu ớt.
Bàng Lục Nhi biết hắn nghĩ gì, đưa bộ quần áo đến: “Nhìn xem còn vừa
không?”
Trịnh Tuân nghe vậy lập tức vui mừng, đột nhiên đứng dậy túm chặt
cánh tay nàng: “Đây là quần áo nàng làm cho ta sao?”
Trên quần áo Trịnh Tuân có mùi hương xa lạ, không giống với mùi
hương thường ngày của hắn, Lục Nhi theo bản năng nhíu mày lại, nghe
câu nói sau của hắn, phút chốc thần sắc nàng ảm đạm: “Ừm!”
Không đợi Trịnh Tuân nói gì, nàng lại bổ sung: “Không phải ta làm, mà
nói vậy cũng không đúng, tóm lại ngươi cứ mặc vào trước đi!”
Lời nói này của Lục Nhi có hơi kỳ lạ, nhưng khi Trịnh Tuân nhận lấy
quần áo thì hắn liền rõ.
Quần áo từ ngoài vào trong kể cả tiết khố cũng đều là vải bố, không nói
đến Trịnh Tuân, hiện giờ yếm mặc trên người Lục Nhi cũng là vải bông,
làm sao nàng có thể cho hắn dùng chất liệu thơ sơ như vậy.
Nhìn lại đường kim chỉ trên quần áo, rõ ràng đã có niên đại.
Chỉ cần suy nghĩ kỹ càng thì có thể biết được.
Quần áo này là Bàng Lục Nhi làm cho Trịnh Tuân khi hắn đang ở kinh
thành thi cử, sau này nàng tự vẫn trên nhánh cây lệch tán rồi sống lại,
làm gì còn tâm trạng mà đưa đồ cho hắn.
Quần áo này đặt ở dưới đáy rương, Lục Nhi tiếc vải may, nàng nghĩ có
thể sửa lại nhưng cuối cùng vì dọn nhà nhiều lần, sau đó lại sinh hai đứa
nhỏ, cuối cùng nàng không sửa nữa, đại khái chuyện này chỉ có chính
nàng hiểu rõ.
Trịnh Tuân mở bào sam ra nhìn kỹ, tay sờ trên mặt vải cười cười: “Tay
nghề của Lục Nhi vẫn tốt như vậy!”
Lục Nhi không tiếp lời hắn, chỉ đứng ở chỗ đó không đi, lưng dựa vào
ván cửa nói: “Ngươi thay đi, nếu không bị cảm lạnh, Nguyên Nhi đang
đợi ngươi dạy chữ kìa!”
Trịnh Tuân cũng không kiêng dè, vài ba thao tác đã cởi trần truồng trước
mặt Lục Nhi. Nam nhân này có gương mặt tuấn tú, dáng người cao ráo,
thời khắc này trên thân không có vật gì che chắn, nhưng nhìn thế nào
cũng không nhìn người này có chỗ nào yêu thích hoang dâm.
Bàng Lục Nhi dừng mắt trên người hắn, không khỏi liếc nhìn dưới háng
hắn vài lần, trường côn mềm oặt rũ giữa hai chân, theo động tác của
Trịnh Tuân mà lắc lư trái phải.
Trịnh Tuân khom người mặc áo trong, hắn nhìn nàng cố ý trêu chọc:
“Lục Nhi, hiện tại ta không thể được, nàng không phải nói hài tử đang
chờ sao?”
Lục Nhi xì một tiếng: “Ngươi nói ai nghĩ lung tung, ngươi đưa quần áo
đây, ta đi phơi nắng!”
Mấy năm nay Trịnh Tuân đã quen mặc y phục vải gấm, đột nhiên mặc
vải bố thô sơ này hắn có chút không quen, vừa mới mặc trên người liền
có cảm giác ngứa ngáy, nhưng hắn cố gắng nhịn.
Lục Nhi không biết tình hình, ôm quần áo hắn ra bên ngoài, múc thùng
nước, ngồi xổm dưới mái hiên đơn xơ ngâm trong nước.
Nhìn thấy Trịnh Tuân mặc quần áo chỉnh tề đi ra: “Ngươi chăm sóc cho
Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi đi!”
Lục Nhi tính tình ngay thẳng, nhìn có vẻ thô thiển nhưng thực tế lại rất tỉ
mỉ, ngoài những việc quá phức tạp hay là những việc nàng không thể
xoay chuyển được, thì nàng rất biết cách đối nhân xử thế, song nàng lại
chọn giả vờ ngu ngơ, tựa như năm đó Kiều thị tống tiền của nàng, hoặc
tựa như Trịnh Tuân không nói cho nàng biết hắn được nghỉ phép.
Lục Nhi sợ vì tính này của mình mà phá hỏng tình cảm hiện tại.
Tựa như lúc Lục Nhi để ý tới vết khâu vá trên áo ngoài của Trịnh tuân,
đường may tinh tế không giống tay nghề của các bà tử bên cạnh Trịnh
Tuân. Nữ nhân rất nhạy cảm với chuyện này, ma xui quỷ khiến thế nào
nàng lại đưa áo ngoài của hắn lên ngửi, áo bị mắc mưa mà còn có mùi
hương, mùi này nàng chưa từng thấy trên người hắn, e là nhiễm phải
cách đây không lâu.
Khả Khả: Xuiiiiiiiiii