Một cơn gió mát thổi tới, cảm giác còn thoải mái hơn so với cơn gió lùa
vào ban ngày khi nàng ngôi đầu ngõ.
Bàng Lục Nhi trở người, đối mặt với Trịnh Tuân, tay nàng vô thức đặt
tay lên ngực hắn, tiếp tục ngủ ngon lành.
Nhưng không lâu sau đó, nàng lại khóc lóc bảo chân đau, Trịnh Tuân
liền xoa bóp bắp chân cứng đờ của nàng, đến khi nó thả lỏng hắn mới
dừng lại.
Trong lòng chất chứa muộn phiền, vậy mà không ngờ nàng ngủ một
mạch tới sáng.
Trên người nàng chỉ mặc mỗi chiếc yếm, Trịnh Tuân trần như nhộng, cây
gậy giữa chân hắn như có linh tính chọt vào lòng bàn tay nàng, từ từ
căng phồng lên.
Bàng Lục Nhi chưa tỉnh táo, sững sờ nhìn tay mình một hồi.
“Lục Nhi, dậy rồi sao?”
Lục Nhi hốt hoảng, rụt tay lại mắt nhìn ra song cửa sổ: “Trịnh Tuân,
ngươi cần phải rời khỏi đây.”
Cũng may là đang ở trong trấn, nếu ở nông thôn, giờ này chưa mở cửa sợ
là mấy cái miệng rảnh rỗi ngồi thêu dệt lên một câu chuyện rồi cũng nên.
Lục Nhi mặc kệ hắn, nàng bước xuống giường, mặc lại quần áo rồi mang
giày đi ra ngoài.
Trịnh Tuân đi theo phía sau nàng.
Nhìn nàng cầm cái xẻng đào cái hố trong sân, thân hình nàng không tính
là quá cao, cầm đồ vật như vậy khiến Trịnh Tuân ở bên cạnh giật mình
hoảng hốt: “Lục Nhi, nàng muốn làm cái gì?”
Lục Nhi không để ý đến hắn.
Không bao lâu, Lục Nhi đào được cái rương gỗ nhỏ, đồ vật bên trong
được giấy dầu bọc tầng tầng lớp lớp, Trịnh Tuân lấy rương gỗ ra giúp
nàng.
Bên trong phản chiếu màu trắng trắng, đều là bạc vụn. Lục Nhi thừa kế
gia sản, nàng có rất nhiều bạc, phần lớn ở nông thôn cho dù làm cả đời
cũng không thể kiếm ra được số bạc này. Bao nhiêu này đủ để người
trong nhà sống an nhàn cả một đời.
Tuy Lục Nhi không biết chữ nhưng nàng biết tính toán con số đơn giản,
nàng cố gắng ngồi xổm, vừa đến đến 65 thì bụng bị ép đến khó chịu.
“Ta giúp nàng tính!” Trịnh Tuân không thể đứng nhìn.
Đợi đến khi hắn đếm tới 300, Lục Nhi nhìn số bạc thừa trong rương, nói:
“Được rồi, Trịnh Tuân, hôm qua ta đã nói, ngươi giúp ta cứu Phùng
Thương ra, phân nửa này là của ngươi.”
Bàng Lục Nhi đặt rương gỗ ở đó.
“Trịnh Tuân, ngươi đừng ngang bướng nữa. Lúc trước ta nghe Ngụy
Thúc nói ở kinh thành kia không chỉ có rất nhiều đồ quý báu đâu, mà còn
phải thưởng cho gia đinh, hạ nhân tiền tiêu vặt nữa. Nói đi đâu xa,
Thương ca bị nhốt trong nhà lao, ta lo lót cho huynh ấy cũng tốn hết
mười hai lượng bạc.”
Trịnh Tuân ngồi xổm ở đó, tay hắn dừng lại.
“Ngày hôm qua đã như vậy, nàng còn muốn chung sống với Phùng
Thương sao?”
Nhìn bộ dạng của Trương thị kia, bà ta hận không thể ăn tươi nuốt sống
nàng.
“Đó là hai chuyện khác nhau.” Lục Nhi nghiêng đầu, trên cổ còn dấu tích
đêm qua Trịnh Tuân chơi đùa, ngay ở vai bên phải hướng lên cổ, dấu vết
đã chuyển thành màu tím đen.
“Huynh ấy có ơn với ta.”
Trịnh Tuân hỏi: “Ơn gì? Ta trả thay nàng!”
Lục Nhi nghe chính miệng Trịnh Tuân nói ra, nàng chợt thấy mỉa mai
làm sao.
“Trả như thế nào? Trịnh Tuân, kia không phải là giấc mơ, ngươi nói cuối
tháng tư sẽ trở về, nhưng ngươi nuốt lời, dây thừng treo trên cổ thật sự
rất đau. Sau khi ta chết, ta còn ngây dại ở trong sân hơn mười ngày. Hóa
ra người sau khi chết thật sự có linh hồn, ta vất vưởng ở không trung, có
thể nhìn thấy các ngươi, chỉ là các ngươi không nhìn thấy ta thôi, ta từng
ngày từng ngày nhìn thân mình từ từ thối rữa. Về sau, khi mở mắt, không
biết vì sao lại hồi sinh.
Cả người Trịnh Tuân run lên, hắn không thể đoán được Lục Nhi sẽ nói
những lời này cho hắn nghe, hắn chỉ nghĩ rằng hai người xung đột chỉ vì
cùng được báo mộng trước.
“Lục Nhi…Ta không cố ý nuốt lời, trong mộng kia ta đi Khai Phong tế
tổ, mà việc đó không phải chủ ý của ta, ta tuyệt đối không…”
Nàng đánh gãy lời nói của hắn: “Ta biết, ngươi không phải loại người
như vậy.”
“Thế sao nàng lại hận ta?”
Bàng Lục Nhi nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu, sau đó cười: “Nghe
nói người chết bất đắc kỳ tử sau này sẽ đưa đến Uổng Tử Thành, ta khó
khăn lắm mới có cơ hội làm lại cuộc đời, Trịnh Tuân, ngươi đừng hại ta.
Những gì ta nói với ngươi là thật lòng, ngươi đến kinh thành cưới một
người khác, còn ta với Phùng Thương thế nào thì để sau hãy nói.”
Tóm lại không liên quan gì đến hắn.