hai mươi lăm rồi, huynh muốn tổ tiên Trịnh gia chết không nhắm mắt
sao?”
Nàng cố ý đề cập đến việc tránh thai, đơn giản là muốn nói cho Trịnh
Tuân biết, hài tử chui ra từ bụng của Bàng Lục Nhi nàng sẽ mãi là hài tử
của Bàng gia.
Làm sao Trịnh Tuân không rõ ý tứ của nàng, Lục Nhi cứng rắn như vậy,
nhìn kiểu nào cũng không thấy chút nào là mềm lòng.
“Tuân ca, chúng ta cứ như vậy mãi sao? Không mai mối mà tằng tịu với
nhau?” Nàng vẫn còn dựa vào ngực hắn, nàng hiểu rõ, Trịnh Tuân không
thể cứ dây dưa với nàng cả đời như vậy được, sẽ bị người đời lên án gay
gắt.
Rõ ràng, ở làng Đại Trại kia, Bàng Lục Nhi và Trịnh Tuân từng ở trước
thiên địa kí hiệp ước tam sinh, phu thê kết tóc không rời. Kiếp trước
Trịnh Tuân buông tay nàng một lần, hiện giờ nàng cũng đã vứt bỏ hắn,
còn thành thân với người khác.
Vành mắt Lục Nhi đỏ hoe, nhưng vẫn không thể rơi giọt nước mắt nào:
“Huynh nói gì với mấy người hàng xóm vậy?”
Lúc này Lục Nhi mới nhớ tới mà hỏi hắn.
“Chỉ nói vài câu, không đả động tới ai, bọn họ liền rời đi.”
Lục Nhi nhíu mày: “Bọn họ nhận ra huynh sao?”
“Chắc là không!” Trịnh Tuân lắc đầu “Nhưng nàng đừng quá lo lắng, sau
này sẽ không ai còn nói gì trước mặt nàng nữa đâu.”
Lục Nhi tin hắn.
Nàng nâng mắt nhìn hắn: “Tuân ca, đợi đến mồng một tết, huynh không
cần phải đến đây nữa, Nguyên Nhi với Nguyệt Nhi tuổi nhỏ, rất nhanh sẽ
quên thôi!”
Kỳ thật nàng nên sớm dứt khoát mới phải, nàng bởi vì một chút do dự
trong lòng mà không quyết đoán, Lục Nhi lại thèm muốn hoan ái, cũng
thèm muốn thân thể của Trịnh Tuân.
“Tuân ca, ta không muốn chuyển nhà nữa, huynh nói huynh chờ nổi
nhưng ta không muốn huynh phải chờ. Tuân ca, dù thế nào thì ta luôn
muốn huynh được tốt đẹp, lúc trước huynh ở trước mộ phụ mẫu huynh
nói rất nhiều, sao không tìm một mối hôn sự khác, để cho Trịnh gia
huynh có hậu thế. Còn nữa, Thương ca sớm đã thành thân rồi, có khi
cũng đã có con, huynh không cần phải làm khó huynh ấy.”
Trịnh Tuân nghe nàng nhắc đến hắn.
Trịnh Tuân từ kinh thành đến huyện Yển Thành chỉ mới vài ngày, vậy
mà những cảm xúc sợ hãi, lo lắng, vui mừng, bi thương hắn đều đã trải
qua, trái tim của hắn bị nàng đâm liên tục cơ hồ đã thành lỗ lớn rồi.
“Được!” Trịnh Tuân thấp giọng nói, những yêu cầu Lục Nhi đề ra, không
biết hắn đồng ý với cái nào.
–
Đúng như lời Trịnh Tuân nói, hàng xóm xung quanh vẫn lui tới bình
thường với Lục Nhi, không có điều gì bất thường.
Đặc biệt là Trần Hoàng thị sát vách, từ lúc xong chuyện của Trần Trọng
Thượng bà ta không còn lui tới với nàng nữa, thế nhưng nay lại chủ động
tặng ít bánh ngọt cho nàng, bánh kia thực ra cũng không đáng bao nhiêu
tiên, nhưng hành động này, Lục Nhi cũng biết bà đang cố ý lấy lòng.
Lục Nhi không muốn kiểu giao thiệp này, tìm cơ hội, bảo Hỉ Thước đem
sang cho bà ít đồ, đồ kia quý hơn bánh ngọt của bà nhiều.
Hỉ Thước có quan hệ với Lục Nhi nên biết Trịnh Tuân, lão gia là huyện
thái gia mới tới trong huyện, mà Lục Nhi tỷ đã từng thành thân với lão
gia, hiện giờ đã hòa li.
Hỷ Thước khó hiểu, nhưng Bàng Lục Nhi đem khế ước bán thân trả lại
cho nàng, còn đưa nàng lên quan phủ để loại bỏ nô tịch, Lục Nhi bàn với
Hỉ Thước: “Đây là cho ngươi, Trịnh lão gia nói sẽ giúp em tìm một mối
hôn sự tốt, nếu ngươi thấy không thích thì ta gạt ra cho ngươi.”
Lục Nhi không đoán được, Hỉ Thước thà chịu khổ cũng không muốn gả
chồng: “Lục Nhi tỷ, gả chồng có gì tốt, giống như mẹ của muội, sinh
được ba nữ nhi thì bán hết hai đứa, dù khóc mù mắt cũng không được
làm chủ, biết làm sao được, kia là cả một nhà. Cũng may muội gặp được
tỷ, đi theo tỷ nên mới được sung sướng chút, nói ra là không biết thân
biết phận, chứ muội có thể giúp tỷ nuôi Nguyên Nhi với Nguyệt Nhi
khôn lớn!”
Lục Nhi nghĩ nghĩ: “Vậy thì tùy ngươi, ngươi đã mười sáu tuổi rồi, sau
này muốn gả chồng hay tự lập nữ hộ gì cũng được.”
Sau đó nàng lại hỏi: “Ngươi muốn về nhà nhìn xem mẹ mình thế nào
không?”
“Sớm đã chết rồi. Khi muội lần đầu được bán đi còn ở gần nhà, đã nghe
nói bà chết rồi, bị bệnh nên u uất mà thắt cổ chết.”
Lục Nhi nghe vậy, trong lòng khẽ run, toàn thân lạnh ngắt.