Bàng Lục Nhi thật sự không nên sống giống như vậy.
Trịnh Tuân đóng cổng, đi vào nhà.
“Không có việc gì to tác, nhị thẩm nàng làm người ta bị thương, ngay
mai ta đi tìm Lí Chính, nhờ hắn giúp đỡ hòa giải.”
Kiều thị nuôi mấy con ngỗng, mặc kệ để ngỗng sang nhà người ta ăn
mầm, lão nương cách vách cũng thuộc diện hung dữ, liền đập chết mấy
con ngỗng. Kiều thị nào chịu để yên, lúc này mới náo động lên dẫn đến
kiện tụng.
Bàng Lục Nhi ngay lập tức xù lông, căm ghét nói: “Ngươi quản bà ta
làm gì?”
Trịnh Tuân lúc này mới phát giác ra, biểu tình trên mặt nàng không phải
làm bộ, mà hoàn toàn xem Kiều thị như kẻ thù.
Thường ngày tuy Bàng Lục Nhi không bao giờ chịu thiệt, nhưng vẫn để
ý đến đường đệ đường muội mà không tính toán so đo nhiều với Kiều
thị. Hiện tại bây giờ, nàng giống như hận Kiều thị đến tận xương tủy.
Không chỉ với Kiều thị, nàng đối với hắn cũng vậy. Trịnh Tuân mơ hồ
cảm nhận được, Lục Nhi không đơn giản là tức giận chuyện công văn
kia.
“Vậy thì mặc kệ.” Lời nàng đã nói đến mức này, Trịnh Tuân cũng không
làm trái ý mà chọc giận Lục Nhi nữa “Kiều thị làm gì nàng hả?”
Bàng Lục Nhi sẽ mắng chửi người khác, nhưng nàng không phải vô cớ
gây sự.
Lục Nhi không đáp mà ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: “Ngày mai ngươi
có thể đưa ta đi tìm Lí Chính không?”
Trịnh Tuân không nhịn được hỏi nàng: “Để làm gì?”
“Ta muốn bán đất.”
Trịnh Tuân sửng sốt: “Sao lại muốn bán đất, lúa mạch vừa mới gieo mà.”
Bàng gia có vài chục mẫu đất, hiện giờ phân đi, mấy tá điền thành thật
giúp nàng trồng trọt, chỉ thu bốn phần thuế đất.
“Ta muốn bán lấy bạc phòng thân, sau đó bồi thường một ít cho tá điền.”
Nhìn dáng vẻ của Bàng Lục Nhi e là đã sớm có tính toán.
Bán đất ở nông thôn là chuyện lớn, nếu không nắm chắc sẽ bị người
khác đàm tiếu sau lưng, suy cho cùng thì đều dựa vào những mảnh đất
mà sống từ đời này qua đời khác.
Nếu không phải là đoạn tuyệt con cháu hay chuyện bất đắc dĩ thì không
ai làm vậy.
Trịnh Tuân không đồng tình.
Hắn nhượng bộ giải thích, dù sau này có chuyện gì thì Bàng Lục Nhi
cũng dựa vào nó sống qua ngày.
Nhưng dù sao cũng là của Bàng gia, Trịnh Tuân không tiện xen vào quá
nhiều.
Trịnh Tuân còn muốn nói cái gì đó, thì đột nhiên Bàng Lục Nhi vươn tay
về phía hắn: “Trời sắp tối rồi, ngươi bế ta đi rửa mặt, nên nghỉ ngơi
thôi.”
Trịnh Tuân nhíu mày lại, hắn cúi đầu nhìn nàng thì thấy nàng xấu hổ liếc
trộm hắn.
Hai ngày nay, đối với chuyện này nàng dường như rất thích thú.
Tiểu thê tử lớn lên xinh đẹp, chỗ nào cần gầy sẽ gầy, chỗ nào cần thịt sẽ
có thịt, dáng người vừa ý, tóc đen nhánh vén lên, một thân áo tang vải
thô, môi anh đào chưa từng tô son, vô cùng đoan trang, vô cùng quyến
rũ.
“Trịnh Tuân.” Nàng thấy hắn chậm chạp không động đậy liền gọi hắn.
Hắn khom lưng, chỉ cần hắn kề sát người là có thể ngửi thấy mùi mực
tàu bám trên người hắn.
Lục Nhi câu lấy cổ Trịnh Tuân, đôi mắt sáng lên nhìn hắn.
Trịnh Tuân cắn lấy môi nàng, giọng khàn đặc nói: “Vậy đừng rửa, nhân
lúc trời chưa tối, Lục Nhi…”
Trịnh Tuân ôm Lục Nhi, thêm củi dưới giường đất.
–
Lục Nhi nằm ở trên giường, Trịnh Tuân vừa quỳ vừa ngồi dưới hai chân
nàng, cúi đầu nhìn bông hoa non nớt đầy đặn kia, thậm chí hắn còn nâng
hai cánh hoa thịt lên mà từ từ nhìn ngắm.
Trịnh Tuân nhìn một lát, sau đó tách hai chân nàng ra trực tiếp vùi đầu
mình vào, vừa liếm vừa cắn nhẹ chồi non giữa hai chân nàng.
Nữ nhân quyến rũ không khỏi kẹp lấy đầu nam nhân của mình, cả người
vặn vẹo: “Ưm…”
“Lục Nhi, nàng mở chân ra, ta làm cho nàng thoải mái hơn, ta liếm nơi
này nàng sẽ rất thích, lần trước chúng ta đã từng xem rồi.”
Lúc đó hắn ngồi đọc sách, nàng bên cạnh châm hương.
Hắn ôm nàng ngồi trên đùi mình, ở trước án, hắn nắm tay nàng chỉ nàng
viết chữ.
Thật ra mà nói, Lục Nhi không phải một chữ bẻ đôi cũng không biết,
nàng biết viết chữ “Lục” của mình.
Đêm viên phòng hôm đó, Trịnh Tuân lấy tập tranh, Lục Nhi mặt đỏ gay
gắt vì xấu hổ. Nàng trần truồng mặt cho Trịnh Tuân ăn sạch sẽ, lần đầu
đó rất đau.
Lục Nhi có hơi sợ việc này, nàng không cho hắn lại gần, nhưng dạo gần
đây hắn lại được nếm đủ mùi vị no đủ.