nhiều tinh dị.ch vào tiểu huyệ.t nàng, Lục Nhi nhịn không được nghiêng
bụng qua bên cạnh.
Trịnh Tuân đưa tay ấn ấn, nó cứng giống như đá: “Lục Nhi, hôm nay ta
hơi nóng nảy!”
Trên giường đất ướt một mảng lớn, cũng may chỗ của Nguyên Nhi và
Nguyệt Nhi vẫn sạch sẽ.
Lục Nhi muốn mặc quần áo lại đi rửa mặt chải đầu, Trịnh Tuân đứng lên
đi ra gian nhà sau, nàng mon men theo giường đất, nào ngờ chân vừa
chạm xuống đất, một cảm giác vô lực ập đến, cơ háng nàng như bị xé ra,
vô cùng đau đớn.
Lục Nhi tự quăng ngã mình lên lại giường, một lát sau lôm côm bò dậy,
hai đầu gối bị ma sát đỏ lên.
Lúc Trịnh Tuân tiến vào, Lục Nhi miễn cưỡng dùng nước lã lau thân
mình, mặc lại quần áo khác khom lưng đứng ở bên cạnh giường.
“Lục Nhi, ta đun chút nước cho nàng, nàng rửa người đi!” Đây là thói
quen của hai người.
Mỗi lần xong việc, Trịnh Tuân đều sẽ đun nước cho Lục Nhi, hắn vô
cùng tốt với nàng. Đa số sau mọi lần Lục đều mệt đến đầu ngón tay cũng
không nhúc nhích được, cả thân thể nàng cũng là hắn lau chùi.
Lục Nhi leo lên giường đất nằm, quay mặt hướng Nguyên Nhi và Lục
Nhi, khép mắt lại chuẩn bị ngủ, nàng nhẹ giọng nói: “Không cần, ta đã
chính đốn xong, làm gì để ý nhiều đến vậy, càng không nên lãng phí!”
Trịnh Tuân nghẹn ở cổ họng, hắn bưng chậu nước ấm đứng ở cạnh
giường không hiểu sao lại thấy có chút lúng túng, nhưng không biết khó
chịu là vì đâu.
Hắn lặng lẽ mang nước ra đặt ở gian ngoài.
Lục Nhi vờ như đã ngủ rồi, trong nhà rất yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền
đến tiếng nói mớ của hai đứa trẻ, Trịnh Tuân lên giường ôm lấy nàng.
Một lúc sau hắn đưa tay vuốt ngực nàng rồi xuống eo nàng, cả người Lục
Nhi đều mềm mại. Lúc trước ở làng Đại trại, không biết bao nhiêu người
đã từng khen, Bàng Lục Nhi sẽ là phu nhân của quan gia.
Nơi này không phải làng Đại Trại, Lục Nhi hiện tại cũng không còn là
Bàng Lục Nhi của trước kia, nàng lớn lên ở nông thôn, lại chăm chỉ làm
việc, song nàng lại rất đặc biệt, những nữ nhân xung quanh nào có ai yêu
sạch sẽ như nàng, ai cũng đều nói nước rửa chân của Bàng Lục Nhi còn
thơm hơn nước thường.
Trịnh Tuân ôm chặt nàng, hắn khàn giọng bên tai nàng: “Lục Nhi, ta tích
góp được rất nhiều bạc, đều cho nàng hết được không? Ngày mai ta đi
tìm mấy nha hoàn, bà tử, nàng dọn đến sau nha phủ ở với ta, Nguyên Nhi
cũng nên nhập học rồi, Nguyệt Nhi lớn hơn chút nữa cũng cần phải đọc
sách!”
Trịnh Tuân lựa lời nói với chính mình, hắn biết Lục Nhi chưa ngủ, vì
người nàng khẽ run lên.
Hắn nắm tay Lục Nhi, bàn tay so với lúc trước đã thô hơn: “Ta biết Lục
Nhi của ta có khả năng, sau này Tuân ca sẽ không đi nữa. Nguyên Nhi và
Nguyệt Nhi cứ theo họ của Lục Nhi, Lục Nhi cứ yên tâm làm phu nhân
quan gia.. Tuân ca sẽ đem chức cáo mệnh phu nhân về cho Lục Nhi..”
Ranh giới giữa quan sai và dân thường giống như cái hố trời, nếu tính ra,
lúc trước Trịnh Tuân là quan lục phẩm nay chỉ là thất phẩm, nhưng bọn
hắn có rất nhiều bổng lộc của triều định, có gạo, có đất, có bạc, hơn nữa
lại được thu vào những khoản bí ẩn nữa.
Giống như Hoàng Tổn, hài tử chỉ làm lễ tắm ba ngày, hắn đã hào phóng
vung tay ra vòng vàng, còn nuôi rất nhiều gia đinh.
Huyện lệnh là phẩm quan cuối cùng, đối với những quan viên khác hắn
chẳng nhận được một cái liếc mắt, nhưng đối với bá tính thường dân thì
hắn là trời.
E là Trịnh Tuân cũng không sạch sẽ gì cho lắm.
Lục Nhi không đáp, Trịnh Tuân có hơi gấp, cuối cùng không kiêng kị gì
mà nói: “Lục Nhi, ta muốn sống với nàng, ta muốn cả đời này chỉ lăn lộn
với mình nàng, làm ấm giường cho nàng. Lục Nhi, lời ta nói là xuất phát
từ đáy lòng, rốt cuộc nàng muốn như thế nào?”
Lăn lộn trên giường này khiến hắn không thoải mái.
Lúc đầu hắn nhìn thấy thái độ của nàng, cho rằng nàng đã buông lỏng,
giờ nhìn lại, nàng nào có thái độ buông lỏng ấy.