Trịnh Tuân rời khỏi hai chân nàng, hắn cắn lấy bờ vai ngọc ngà, khóe
môi vẫn dính chất lỏng sền sệt trong suốt.
Côn thị.t dưới háng hắn đã ngẩng đầu cao lớn, cọ nhẹ lên huyệ.t nàng.
Cửa huyệ.t của Lục Nhi bị nước bọt thấm ướt đến mềm mại, hắn gần như
không phí chút sức lực nào đã có thể tách cửa động ra.
Nhưng hắn không đi vào, quy đầu chỉ dừng ở cửa động.
“Trịnh Tuân, ngươi tiến vào đi!” Phía dưới của nàng sớm đã ướt đẫm,
nàng khàn giọng gọi hắn, cánh tay đưa lên túm chặt lấy gối mình, nhéo
chặt vào gối trong vô thức, bỗng nàng sờ đến một vật cưng cứng, cả
người nàng thẫn thờ trong chốc lát.
Một thoáng ngẩn ngơ của nàng không qua khỏi mắt Trịnh Tuân, hắn làm
bộ tự nhiên dụ dỗ nàng: “Lục Nhi, gọi Tuân ca đi!”
Tay của hắn cũng mò dưới gối nàng.
Trịnh Tuân sờ soạng lôi ra một vật hình dáng tròn dài, khuôn mặt hắn có
chút khó coi: “Lục Nhi?”
Lục Nhi trợn mắt nhìn, mặt mũi nàng rớt mất rồi, cả người nàng trần trụi
lao vào ngực hắn, muốn đoạt lại thứ đồ kia.
Hạ thể hai người chưa gắn liền, chỉ nửa quy đầu chui vào tiểu huyệ.t mà
thôi, bởi vì động tác này của nàng mà côn thị.t chen vào vài phần.
Lục Nhi rên rỉ, nhưng nàng bỏ qua chuyện này, vẫn cứ cố chấp đoạt lại
vật trong tay Trịnh Tuân.
Trịnh Tuân cầm đồ vật kia nghiêm túc xem xét, cây gậy bằng gỗ dài bốn
năm tấc, thân gậy to hơn cái chén (ly uống rượu), đỉnh đầu mượt mà
bóng loáng. Sắc mặt Trịnh Tuân kì quái không nói nên lời.
Trước mặt hắn, nàng còn có cái gì chưa lộ ra hết, Lục Nhi thấy vậy, dứt
khoát nói hết: “Lão quan gia ngươi cầm cái vật nhét thân của ta làm gì,
nam nhân các ngươi được đến giáo phường mua vui, còn ta là nữ nhân
đã hòa li, sao lại không thể tự tìm khoái lạc?”
Ở cuối hẻm có một vị lão phu nhân thủ tiết hai mươi năm, lão phu nhân
kia góa phu đã lâu, bà ta rất thông thạo về những dâ.m khí lại có rất
nhiều thứ này, ngày ấy bà cho Lục Nhi một cây gỗ làm từ gỗ Mộc Tặc
Thảo: “Làm gì có chuyện hoang đường như vậy, ngươi cứ thủ tiết như
vậy thì khác nào bức tử người sống?”
Bà hướng dẫn Lục Nhi lấy cây gậy gỗ Mộc Tặc Thảo ra mài dũa bóng
loáng giống như vật của con lừa, sau đó, đặt ở â.m hộ lướt qua lướt lại
rồi đâm vào trong, so với đồ vật kia của nam nhân không khác gì cả.
Ban đêm nàng lấy ra mài dũa vài lần, cây gậy liền trơn nhẵn không chút
thô ráp.
Chỉ là nó không thật sự dễ chịu như nàng nghĩ.
Trịnh Tuân ném đồ vật sang một bên, hắn nghe nàng nói liền cúi đầu
hung hăng lấp kín miệng nàng, hông hắn dùng sức ấn mạnh xuống: “Lục
Nhi của ta nào cần đến thứ đồ vô tri này, Tuân ca có thứ đồ tốt cho
nàng.”
Trịnh Tuân nằm sấp cả người lên người nàng, cự vật dưới thân bỗng
nhiên tiến thẳng một đường đi vào, toàn bộ nằm trong cơ thể nàng, dùng
tư thế thân mật nhất để hợp thể với nàng.
“Thủ dâ.m có chỗ nào sướng hả, Lục Nhi!” Lời này không biết là hắn
nói với nàng hay tự nói với bản thân mình.
Hang động non mềm của nữ nhân bó chặt lấy vật cứng của nam nhân,
không ngừng co rút. Trịnh Tuân ôm chặt nàng, dán mặt lại gần, làm cho
mặt nàng ướt đẫm.
Lục Nhi mở rộng hai chân quấn lên hông hắn, tốc độ phía dưới của Trịnh
Tuân mỗi lúc một mãnh liệt, nhụ.c côn to lớn không chút thương hoa tiếc
ngọc nào mà cứ thế đâm vào nơi sâu nhất của nàng.
Lục Nhi nức nở kêu lên, mười ngón chân cuộn chặt lại, hai bên thái
dương rịn mồ hôi, để mặc hắn lau đi.
Cây gậy dữ tợn của hắn lặp đi lặp lại động tác đâm vào hạ thân nàng, hai
cánh hoa mở ra theo chân, bất lực mà phun và nhả ra theo động tác của
hắn.
Côn thị.t màu tím đen ở mị huyệ.t nữ nhân không ngừng ra ra vào vào,
bên ngoài còn có không ít chất lỏng màu trắng ngà chảy ra, nhỏ giọt tí
tách trên giường đất.
Mái tóc đen của Lục Nhi hỗn loạn, tay ôm lấy cổ hắn mở miệng thở dốc,
đôi v.ú trước ngực phủ kín vết xanh xanh tím tím, đầu v.ú còn nằm ở kẽ
tay hắn, mặc hắn xoa bóp thưởng thức.