quyền Tể Tướng, đồng phụ trách tấu chương, chịu trách nhiệm soạn thảo
chiếu lệnh xử lý chuyện quốc gia đại sự.
Ngoài việc Nhị phẩm không có tác dụng với vị trí này, thì quan văn tam
phẩm đã là chức vị tối cao rồi.
Trên triều có rất nhiều lời phản đối, Trịnh Tuân làm quan 13 năm, chưa
đến 40 tuổi đã đảm nhận chức vị cao. Nhưng Hi Hòa đế suốt gần 20 năm
qua không phải con rối để đại thần muốn làm gì thì làm.
Còn Trịnh Tuân, khi hắn còn trẻ đã có thể khơi thông kênh đào, giải
quyết vấn đề vận tải đường thủy, năng lực mấy năm nay ở kinh thành rõ
như ban ngày. Hắn là thần tử đơn độc không sai, nhưng đừng quên hắn là
dòng chính của Trịnh thị ở Huỳnh Dương. Tuy sau này tộc của hắn hưng
thịnh nhưng hắn chưa nhận bất cứ sự che chở nào, đường đường chính
chính đi thi khoa cử, là người duy nhất trong số học tử hàn vi đậu Trạng
Nguyên.
Học tử hàn vi: học trò nghèo.
Từ trước tới nay “Sĩ thứ chi tranh”, tâm tư đế vương há có thể dễ dàng
nhìn thấy. Lúc trước Hi Hòa đế chọn Trịnh Tuân nhất định là có nguyên
do.
Sĩ thứ chi tranh: Cuộc chiến của những người có học thức.
Lúc trước có lẽ Trịnh Tuân nhìn không ra, e là hiện giờ rất rõ.
Hi Hòa đế không muốn chèn ép sĩ tộc, nhưng lại không muốn bọn họ leo
lên đầu đế vương, đề cao hàn môn cũng là thủ đoạn để cân bằng mọi thứ.
Dù nói như vậy, nhưng nếu Trịnh Tuân đưa hôn thư ở rể ra cho Hi Hòa
đế xem, muốn xóa tên trong “Trịnh thị Huỳnh Dương” sợ là không ổn.
Cái nào nặng, cái nào nhẹ Trịnh Tuân trước giờ đều phân định được, hắn
sẽ không vì tự mãn mà triệt đường lui. Cũng may, mấy năm nay, Lục Nhi
chưa bao giờ nhắc đến chuyện này.
Trịnh Tuân nhẹ nhàng xuống giường, Lục Nhi ở bên cạnh liền tỉnh giấc.
Hắn thay bộ quan phục màu tím, Lục Nhi giúp hắn đeo túi cá vàng bên
hông, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao vậy, gần đây thấy chàng
tâm tư nặng nề, trên triều có gì không ổn sao?”
Trịnh Tuân thất thần, ánh mắt tối tăm nhìn nàng một lát rồi mới nói:
“Không việc gì, chỉ là… hộ bộ có chút chuyện!”
Lời này nghe thế nào cũng ra là đang đáp lấy lệ với nàng, rõ ràng là có
chuyện lớn.
Trong lòng Lục Nhi lo lắng, nàng ở với hắn ngần ấy năm tự cho mình đã
hiểu được hắn.
Nhưng khi hắn không chịu nói, nàng cũng không đoán ra được gì.
Lục Nhi gác chuyện này sang một bên, vài ngày sau gọi Phán Xuân đến:
“Nam nhân của ngươi có ở trong phủ không, hỏi hắn xem dạo gần đây ai
đưa lão gia thượng triều, hỏi hắn xem đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Nhi quang minh chính lại hỏi thăm Trịnh Tuân, Trịnh A Đại nhanh
chóng trở về nói với nàng, trong phủ này, ai cũng biết, lời của phu nhân
có trọng lượng hơn tất cả.
“Bẩm phu nhân, vẫn chưa nghe được là có chuyện gì!” Trịnh A Đại cung
kính bẩm báo với Lục Nhi “Nhưng nghe nói hai ngày trước đại nhân bị
bệ hạ mắng, cụ thể là gì tiểu nhân cũng không biết!”
Người ta nói gần vua như gần cọp, Lục Nhi để A Đại lui xuống!
Nguyệt Nhi đã đưa muội muội đến. Năm nay Nguyệt Nhi mười hai tuổi,
ra dáng một tiểu cô nương xinh đẹp, nếu ở bên ngoài đã sớm có hôn
phối. Nhưng lúc Bàng Lục Nhi và Trịnh Tuân thành thân còn lớn tuổi
hơn nàng.
Nhưng với tính tình này của nàng, Lục Nhi và Trịnh Tuân sao nỡ gả, chỉ
thầm nói với nhau để nàng lớn một chút, trước đây không lâu đã có nhà
phái bà mối đến cửa hỏi thăm.
Lục Nhi còn đang lo lắng cho Trịnh Tuân, nàng miễn cưỡng cười với
bọn trẻ. Điềm Nhi ôm đồ ăn vặt trong ngực, nó là hài nữ bé nhất nhà, ca
ca nhỏ nhất cũng hơn nó 6 tuổi, cái gì cũng đáp ứng với nó, không uổng
công Lục Nhi lấy nhũ danh này cho nó.
Điềm là ngọt, nhũ danh là Điềm Nhi. Tên vẫn là Như Nguyệt.
Nguyệt Nhi lại uể oải, Lục Nhi vừa nhìn đã biết có chuyện. Đối với hài
tử, trước giờ nàng không dám sơ sót việc gì, Nguyệt Nhi vũng vậy, nó là
người ỷ lại nàng nhất, chuyện gì cũng nói với nàng.
Đợi trong phòng chỉ còn ba mẫu tử, Lục Nhi mở miệng: “Ai dám trêu
chọc Nguyệt Nhi nhà chúng ta nào?”
“Mẹ!” Nguyệt Nhi đưa công văn ra, Lục Nhi nhìn nội dung trên mặt
giấy, đây chính là công văn ở rể năm đó nàng và Trịnh Tuân mới thành
thân.
Nhưng không phải tờ gốc.
“Ở đâu đây?”
“Hai ngày trước đại ca ở trong thư phòng thấy cha nhìn chằm chằm tờ
giấy này, lát sau huynh ấy chép lại!” Tiểu cô nương nói.
Hiện giờ Nguyên Nhi 13 tuổi, Trịnh Tuân cho phép nó đến thư phòng
hắn tìm sách. Dựa vào thái độ nịnh bợ của Hoàng Tổn năm đó thì lão
đưa thư này cho Trịnh Tuân cũng không có gì lạ.
Kỳ lạ là thái độ của Trịnh Tuân, đang yên đang lành sao lại lôi cái này ra
nhìn.
Đặc biệt, Nguyệt Nhi nói tâm tình Trịnh Tuân không tốt.
Đối với chuyện ở rể, không phải là Lục Nhi không nghĩ gì. Nàng chưa
quên được lời nói của Trịnh Tuân, hắn nói mình là cánh tay đắc lực của
thánh thượng. Nhiều năm trôi qua, nàng cũng không để trong lòng lắm,
chẳng lẽ mỗi ngày phải lo lắng chuyện này để càng thêm ưu sầu sao.
Suy nghĩ suốt mấy ngày nay, Lục Nhi nhớ lại lời của Trịnh A Đại, và ánh
mắt của Trịnh Tuân nhìn mình lúc đó, có lẽ liên quan đến mình, Thánh
thượng không đồng ý việc này.
Cuộc sống mấy năm qua của Lục Nhi trôi qua êm đềm, chẳng giấu Trịnh
Tuân điều gì, đợi Trịnh đại nhân hạ triều, nàng liền hỏi thẳng hắn.
Tuy hắn không thừa nhận nhưng biểu tình trên mặt hắn không thể giả
được.
Lục Nhi thở dài, Trịnh Tuân đúng là đồ ngốc.
Tội gì mà phải vậy!
Hiện giờ nàng đã hiểu hết thảy.
Nàng biết Trịnh Tuân bây giờ không thể so với trước kia, có một số
chuyện thân bất do kỷ, chẳng lẽ bảo hắn xẻo thịt chính mình.
Lục Nhi nhớ tới công văn Bàng Thừa Nguyên sao chép, nàng nói với
Trịnh Tuân: “Nếu đã vậy, Tuân ca, chúng ta không cần lên quan phủ, chỉ
cần tự viết giấy là được!”
Nàng không biết rõ nội tình, còn Trịnh Tuân lại bị Thánh Thượng mắng.
“Lục Nhi, là ta phụ nàng, bất luận thế nào, bọn ta cũng sẽ chôn chung
một chỗ, ta đã nói với Nguyên Nhi rồi!”
Mà Nguyên Nhi họ Bàng.
“Được!”