Vừa mới ra khỏi Ngô gia, thân thể Lục Nhi mềm nhũn, Trịnh Tuân kịp
thời đỡ lấy nàng. Hắn nhìn lại nữ nhân trong ngực mình, nàng bị dọa cho
sợ hãi, ý thức còn tỉnh nhưng sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc
nào.
“A Đại, đến y quán!”
A Đại theo Trịnh Tuân mấy năm, họ của hắn là do Trịnh Tuân ban cho,
hắn chưa từng nhìn thấy Trịnh Tuân hoảng loạn đến mức này. Trịnh Tuân
ôm Lục Nhi lên xe ngựa.
Xe ngựa nô bộc phía trước vội vàng đi không chút chậm trễ.
Trịnh đại nhân ngồi trong xe, ôm tiểu thê tử của mình, miệng lẩm bẩm:
“Lục Nhi, nàng đừng sợ, cho dù là Tu La Địa Ngục Tuân ca cũng chống
đỡ cho nàng. Nàng yên tâm, ta sẽ không để mặc nàng đâu!”
Mùi hương trên người Trịnh Tuân rất dễ ngửi, nó làm tâm tình người
khác bình ổn lại. Lục Nhi dụi vào ngực hắn, y phục của hắn đều bị nàng
làm ướt, một âm thanh giọng mũi mơ hồ truyền đến: “Tuân ca, ta không
muốn chết!”
Trịnh Tuân nghe vậy ôm nàng chặt hơn, hắn giữ mặt nàng, ngón tay xoa
xoa lên gò má, rồi hôn lên mí mắt nàng: “Không đâu Lục Nhi, chúng ta
còn phải sống lâu trăm tuổi, làm lão thái quân, nhìn con đàn cháu đống
dập đâu với chúng ta!”
Đừng nói đứa trẻ trong bụng, Nguyên Nhi với Nguyệt Nhi cũng được
bao nhiêu tuổi đâu.
Lục Nhi nghiêng đầu tưởng tượng đến cảnh tượng kia, nàng nín khóc
chuyển sang mỉm cười: “Cái đó còn xa lắm!”
“Mười mấy năm nữa thôi, đừng khóc nữa!” Trịnh Tuân lau nước mắt
giúp nàng.
Đoàn người vội vã kéo vào y quán, đại phu bắt mạch cho Lục Nhi, nàng
không có gì bất ổn chỉ là suy nghĩ nhiều, vì nàng có thai nên không thể
uống thuốc lung tung được, an thân cũng hạn chế, về nhà nghỉ ngơi hai
ngày thì sẽ tốt.
Lục Nhi cũng không có trở ngại gì, nhưng Trịnh Tuân không yên tâm,
đưa hai đứa nhỏ ra ngoài để nàng nằm nghỉ, buổi tối trở về còn đọc thoại
bản cho nàng nghe.
Mười ngày sau, Trịnh Tuân cầm một cuốn thoại bản đến cho Lục Nhi,
nói là từ trong kinh truyền ra.
Trong đó viết về đôi phu thê bần hàn Tiết Lương và Triệu Ngũ Nương,
hai người nương tựa lẫn nhau, đợi đến khi Tiết Lương làm quan, tình
cảm hai phu thê vẫn không thay đổi, ân ái bên nhau sống đến già.
Thoại bản không dài, không có chút gợn sóng hiểu lầm hay trắc trở gì cả.
Lục Nhi đọc từ đầu đến cuối, nàng ném sang một bên không thèm đọc
lại.
Nàng không hiểu người trong kinh thành sao lại thích xem thoại bản loại
này, bình đạm không có gì mới lạ, chẳng có ý tứ gì, còn không thú vị
bằng thoại bản <quả phụ và tiên sinh> mà Hỉ Thước mua hai ngày trước.
Lục Nhi đọc sách rất nghiêm túc, cũng không phải vì tìm ra chân lý gì,
nàng chỉ cần có thể xem hiểu sổ sách, ra cửa không đến mức có hai mắt
như mù, còn vì để đọc thoại bản giết thời gian.
Trịnh Tuân có lẽ quá nhàn, nghe nói đường sông đã mở, nhân lực trưng
dụng cũng trả về nhà, hắn hỏi đến chuyện sách vở: “Lục Nhi, hai ngày
trước ta đưa nàng thoại bản, nàng xem thấy thế nào?”
Trịnh Tuân ngó mắt về phía nàng, sách trên tay nàng có viết: “Mỗi ngày
quả phụ đều đến trường đưa thức ăn cho hài tử, sau đó lén nhìn Trần phu
tử, chuyện cứ diễn ra thường xuyên. Chu quả phụ có vài phần tư sắc, tựa
như bông hoa mỏng manh đã chờ đợi từ lâu, lửa gần rơm, không thể vãn
hồi!”
Đây là cái quái gì?
“Dở!” Bàng Lục Nhi xem nhập tâm, đầu cũng không ngẩng lên.
“Ừm!” Trịnh Tuân nghẹn họng, tựa như thì thầm, Lục Nhi nghe không
rõ.
Khả Khả: Cười chắc xỉu, vợ thích drama, chồng thích điền văn:)))) ủa
cuốn đó là ông viết chứ kinh thành nào nhạt nhẽo zậy