Mục lục
Hưu Phu - Thập Dạ Đăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Nhi nhắm mắt không nói lời nào.

Trịnh Tuân cúi đầu hôn lên môi nàng, Lục Nhi cắn môi không chịu há

miệng, hắn lại hôn lên mí mắt nàng, quả nhiên nơi này hơi ươn ướt.

Bàng Lục Nhi tuy rằng có hơi hung dữ nhưng rất mau nước mắt.

Trịnh Tuân thầm thở dài, rõ ràng tiểu thê tử cùng hài tử trong bụng đều

là của mình vậy mà bản thân lại trở thành nam nhân đi vụng trộm.

Hắn ôm Bàng Lục Nhi lật người lại.

Lục Nhi chổng mông quỳ gối trên giường, Trịnh Tuân lót dưới thân nàng

một lớp chăn bông mỏng. Sau đó mở hai chân nàng rộng ra một chút,

hắn chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy môi thịt dưới hai cánh mông ướt

dầm dề.

Phía trên cánh hoa dính bọt nước, cái miệng nhỏ vừa rồi bị hắn dùng

ngón tay cắm vào giờ đang hé mở ra.

Yết hầu hắn lăn lên lộn xuống nhiều lần, hắn quỳ thẳng lưng tiến lại gần

mông nàng. Hắn cầm cô.n thị.t lướt dọc khe thịt ướt nhẹp, hai cánh môi

thịt mềm bị tách ra, hạ thân hắn từ từ đẩy về phía trước, đôi tay đỡ lấy

bụng nàng.

Dù sao cũng đã nửa năm không có ai tiến vào, so với ngón tay, thứ đồ

thô to càng bị hành lang bên trong siết chặt hơn. Lục Nhi không nhịn

được mà phát ra tiếng rên ái muội.

Côn thị.t to lớn xâm nhập vào, cánh hoa bị kéo căng khiến nó mất đi

hình dạng ban đầu, không một khe hở, dính sát vào dươn.g cụ.

Thịt non ấm áp bao bọc lấy dươ.ng vật, rất khó có thể tả được khoái cảm

hắn nhận được từng cơn, từng cơn thổi tới thế nào.

Trịnh Tuân thấp giọng thở ra, chỉ chậm rãi ở trong cơ thể nàng, không có

bất kỳ động tác nào.

Tiểu huyệt nàng quá nhỏ, hắn không thể động đậy được, bên trong liên

tục run rẩy ngăn cản hắn tiến vào. Thành vách hoa huy*t ấm nóng lại co

rút không ngừng, ngậm chặt cự vật màu tím đen của hắn.

Bụng nàng lớn như vậy, Trịnh Tuân không dám dùng sức.

Tuy rằng bị nàng siết có hơi đau, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy

hưng phấn. Loại dục vọng đau đớn hỗn loạn này ngay lập tức có thể đẩy

hắn lên cao trào.

“Lục Nhi, ta chịu không nổi, nếu đau thì nàng nói với ta.” Trịnh Tuân

khàn giọng phủ lên lưng nàng nói.

Nói xong, hắn bắt đầu động trong thân của nàng.

Trịnh Tuân không đưa toàn bộ dươn.g vật đi vào, hắn cắm vào một nửa

rồi rút ra, cứ như vậy nhẹ nhàng lặp đi lặp lại động tác này.

Cô.n thị.t ra vào trong thân thể nàng, tuy không đâm đến chỗ sâu nhất

như những lần trước nhưng cũng đủ để an ủi nhụ.c dụ.c của nàng.

Lục Nhi không thấy đau liền cong thân mình nghênh đón hắn.

Chỉ khổ cho Trịnh Tuân, chuyện này quả thật đang tôi luyện khả năng tự

chủ của hắn. Hắn mím môi, giữa trán rịn ra giọt mồ hôi.

Dưới hán.g Trịnh Tuân là nữ nhân trần trụi đầy mê hoặc, thân thể mềm

mịn nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt mơ màng, một chút linh hồn

còn sót lại trong thân thể hắn cũng bị nàng mạnh mẽ cướp đi.

Lục Nhi thét lên chói tai, cả người nàng run lên, chất lỏng sền sệt phun

ra cọ rửa vật cứ.ng trong cơ thể.

Lục Nhi đã ra rồi.

Bụng nàng co rút lại, Trịnh Tuân đặt tay lên bụng nàng, bất chợt có cái gì

bé nhỏ đâm vào lòng bàn tay hắn.

“Lục Nhi.” Trịnh Tuân vô cùng kích động.

Bàng Lục Nhi không rảnh chia sẻ niềm vui sướng khi được làm cha với

hắn. Vừa rồi, nàng đã ra hai lần, cả người mệt mỏi chỉ muốn nằm ngủ.

“Đừng làm nữa, bụng ta khó chịu.” Lục Nhi nói.

Dù Trịnh Tuân chỉ mới bắt đầu, cô.t thị.t của hắn vẫn còn cứng ngắt nằm

trong huyệt nàng, nhưng nghe nàng nói vậy, hắn không dám làm càn, vội

rút nó ra.

“Nàng không thoải mái sao?”

Bàng Lục Nhi ừ một tiếng.

Trịnh Tuân quá biết thói quen của nàng, với tay lấy chăn đắp lên bụng

nàng, sau đó mới xoay người xuống giường.

Từ lúc có thai, Lục Nhi dễ mệt dễ ngủ, đến khi Trịnh Tuân đun nước trở

lại, nàng đã sớm chìm vào giấc ngủ say.

Nàng giống người vừa uống rượu, sắc mặt đỏ thắm, trong sáng rực rỡ.

Trịnh Tuân lau toàn thân cho nàng.

Bàn tay thon dài của hắn chạm vào khu vực mềm mịn giữa hai chân

nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa cánh hoa, ngón tay kéo tiểu huyệ.t

chưa kịp khép lại.

Hắn nhìn vào bên trong, từng dòng chất nhầy trong suốt tự động chảy,

đều là nàng tiết ra.

Nửa đêm, Trịnh Tuân tỉnh giấc.

Bàng Lục Nhi vẫn chưa tỉnh, nhưng nàng lại nói mớ: “Nóng!”

Nàng mơ mơ màng màng đưa tay sờ bên trong giường, chỗ đó đặt chiếc

quạt hương bồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK