khi đến nơi, Trịnh Tuân để bọn họ trở về.
Trịnh Tuân vẫn giống như khi hắn đi, một thân bào sam vải bố thô sơ,
chỉ là bị sờn đi rất nhiều.
Nhưng lại không giống, Bàng Lục Nhi biết những người vừa rồi đi theo
sau Trịnh Tuân, thường ngày làm mưa làm gió, còn bây giờ ngay cả thở
mạnh cũng không dám.
Lúc này, Bàng Lục Nhi hơi chật vật, trên mặt thậm chí còn dính vài
mảnh vảy cá, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là nước bẩn mà nội tạng
bắn lên, nàng ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng cúi đầu.
Trên mặt đất thấm một giọt nước mắt.
Không phải nàng lưu luyến, nàng chỉ đột nhiên nhớ tới Bàng Lục Nhi lúc
trước khổ sở chờ trượng phu của mình quay về.
Bàng Lục Nhi thầm nghĩ, hôm nay chỉ mới 28 tháng 4, sao Trịnh Tuân
đã trở về rồi?
Ở ngay trên đường, Trịnh Tuân kéo nàng vào trong ngực, ôm chặt lấy
nàng:
“Lục Nhi, thật tốt, thật tốt, Lục Nhi, thật tốt.”
Trịnh Tuân liên tiếp nói ba lần “thật tốt.”
Hiện thực không giống trong mộng.
Lục Nhi béo lên, ôm vào ngực có chút thịt, bụng chạm vào hắn.
Trịnh Tuân cuối cùng cũng để tâm đến cái không thích hợp lúc này, hắn
vội cúi đầu nhìn bụng nàng, chỗ kia rõ ràng lúc hắn đi vẫn phẳng lì: “Lục
Nhi? Nàng có thai sao?”
Trịnh Tuân kích động, nắm chặt lấy tay nàng.
Bàng Lục Nhi muốn né tránh, đáng tiếc Trịnh Tuân lại không buông.
Nàng ngó mắt thấy góc tường ở đằng xa, nhìn thấy cánh tay trần của
Phùng Thương.
Bàng Lục Nhi nhẹ nói với Trịnh Tuân: “Trịnh Tuân, ngươi buông ta ra
trước đi, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện.”
Nàng đưa Trịnh Tuân về nhà mình.
Trịnh Tuân đã vào trong sân, Lục Nhi vẫn đứng ở cổng không bước tiếp,
thỉnh thoảng nhìn ra ngoài như thể đang đợi người.
“Lục Nhi?”
Trịnh Tuân gọi nàng.
Lại thấy Phùng Thương đến, lúc này hắn cũng đã tròng áo vào, Lục Nhi
đi vào đóng cổng lại.
“Lục Nhi, ta muốn nói chuyện riêng với nàng mà.” Trịnh Tuân nhìn
Phùng Thương, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì.
Lục Nhi nói với Phùng Thương: “Thương ca, huynh vào nhà trước đi, ta
có vài lời muốn nói với hắn.”
Phùng Thương gật đầu, xoay người đi vào trong.
Lời này cũng không kiêng kị Trịnh Tuân, sắc mặt hắn trở nên xấu đi.
Lục Nhi có thai, mặt mày dịu dàng hơn rất nhiều, Trịnh Tuân chưa từng
rời mắt khỏi nàng, hắn đưa tay gỡ những vảy cá trên mặt nàng, cười khổ:
“Lục Nhi, ta đậu Trạng Nguyên rồi.”
Bàng Lục Nhi cũng không ngạc nhiên, nàng xoa hai bàn tay tanh nồng
nào nhau, mặt không gợn sóng nói: “Chúc mừng ngươi.”
“Lục Nhi.” Trịnh Tuân cẩn thận sờ bụng nàng.
“Đây là con của ngươi, ta đã quyết sau này nó mang họ Bàng.”
“Được.” Trịnh Tuân trả lời dứt khoát.
“Còn nữa.” Lục Nhi gần như không thể thở được, nàng ngẩng đầu lên
mỉm cười với hắn: “Trịnh Tuân, ta đã tái giá.”
Nàng vỗ vỗ bụng mình, nói thế nào nàng không chịu sửa công văn ở rể,
cứ vậy mà mang theo con tái giá.
Trịnh Tuân không nói gì.
Bàng Lục Nhi đứng ở cạnh tường, rõ ràng hắn duỗi tay ra là có thể chạm
vào nàng.
Trịnh Tuân nhớ tới đêm mộng tinh hoang đường kia, Bàng Lục Nhi từng
mang cái bụng căng tròn này đến mê hoặc trong giấc mộng của hắn,
cũng cười như thế này mà lừa hắn: “Đứa trẻ này không phải con của
ngươi.”
Không biết ai thì thầm bên tai hắn nói, Trịnh tuân, nếu không có tiểu phụ
nhân này, cả đời này ngươi sẽ hối hận.
Trong mơ, hắn cũng thật sự hối hận cả đời, hắn trải qua hai đời vua, địa
vị vô cùng cao, là cận thần phù chính song lại sống cô độc, không phụ,
không mẫu, không thê, không tử.
Hắn nuôi mấy đứa trẻ, hai đứa nuôi dưới danh nghĩa Bàng Lục Nhi, còn
hai đứa theo họ hắn nhưng lại là hài tử của huynh trưởng quá cố của hắn.
Mặt trời bắt đầu thay đổi, nhiệt độ trong viện nóng dần lên, trên mặt Lục
Nhi phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Trịnh Tuân cuối cùng cũng hiểu, hắn có thể đoán được.
Ngày đó, không hiểu sao Bàng Lục Nhi lại phát điên như vậy, nàng nói
mình đã chết, còn hắn thì nợ nàng, nàng bán vòng tay hắn đưa, ngay cả
ruộng đất đều bán hết.
Trịnh Tuân giật giật khóe môi: “Lục Nhi, có phải nàng cũng nằm mơ hay
không, nàng trách ta về trễ có phải không?”
Lời ngày người khác nghe không hiểu, nhưng nếu Bàng Lục Nhi cũng
giống hắn, nhất định nàng sẽ hiểu.
Bàng Lục Nhi không giỏi che giấu, nàng chấn kinh, vội đưa mắt nhìn
hắn, khô khan phản bác lại: “Trịnh Tuân, ngươi nói gì…ta…ta không
hiểu.”