đầu ngõ khen vị huyện lệnh này lên tận trời cao, hận không thể kéo hắn
lên giường nhà mình.
Lục Nhi kinh ngạc: “Là ngươi sao?”
Trịnh Tuân đáp đúng vậy.
Lục Nhi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy con đường của hắn
rộng mở như vậy việc gì phải chạy đến cái huyện này, chẳng khác gì
Hoàng Tổn, nhưng lúc đó Hoàng Tổn đối với hắn vô cùng cung kính.
“Ở kinh thành ngươi phạm phải lỗi gì sao?”
Trịnh Tuân ngồi bên người nàng, muốn nắm lấy tay nàng: “Ừm, không
chịu cưới thê bị thánh thượng trách phạt!”
Bàng Lục Nhi nghe vậy trừng mắt nhìn hắn: “Xì, Hoàng đế nhân gia đâu
có rảnh rỗi đến vậy, ngươi không muốn nói thì thôi, hà tất gì phải qua loa
lấy lệ với ta, ngươi cảm thấy ta ngu dốt cái gì cũng không biết có phải
không, Trịnh đại nhân, ngài cần phải rời khỏi đây rồi.”
Nàng không cho hắn chạm vào, mặt đột nhiên đỏ lên rồi mắng hắn.
Trịnh Tuân nghe nàng nói vậy lại cảm thấy khó chịu: “Lục Nhi, ta không
có ý gì khác, ta chỉ muốn nói với nàng là ta chưa cưới thê tử mà thôi.
Nàng nhớ năm đó ta nói với nàng về con kênh cũ không, thánh thượng
bảo ta đến làm việc này…”
Giao thông đường thủy liên quan nền tảng của một triều đại, tuy là nói
hiện giờ Trịnh Tuân là quan Lục Phẩm giáng xuống Thất phẩm, nhưng
không ai dám nghĩ là Hi Hòa đế chán ghét hắn, ngay cả thứ sử Hứa Châu
phẩm chất liêm chính, tuân thủ nguyên tắc cũng phải nhường hắn vài
phần thể diện.
Ai cũng đều rõ, Thánh thượng đang lót đường cho hắn.
Đây là lần đầu tiên Lục Nhi nghe Trịnh Tuân nói về chuyện quan trường.
Nàng hiện tại quanh năm đều chạy ngoài đường, mối quan hệ của nàng
không chỉ dừng lại ở nông phu hay ngư dân, cao quý thì không dám nói
nhưng quản gia của huyện thái gia cũng từng giao thiệp ít nhiều với Lục
Nhi.
Lục Nhi nghe Trịnh Tuân nói như vậy, liền thở dài: “Vậy là Hoàng đế
nhân gia nhìn trúng ngươi rồi, ngươi mà làm tốt thì sau này còn biết bao
nhiêu chỗ tốt chờ ngươi.”
Trong thâm tâm nàng thật lòng mong Trịnh Tuân được tốt hơn.
Nàng vì hắn mà tính toán nhiều như vậy cũng không khiến Trịnh Tuân
vui hơn chút nào. Đây không giống Bàng Lục Nhi, nàng chịu biết bao tủi
thân, khổ cực một mình sinh ra Nguyệt Nhi, nàng nên giống như trước
kia, động tay động chân, đem tổ tông mười tám đời của Trịnh Tuân ra
mắng mới phải.
Nhưng Lục Nhi không như vậy, từ lúc chạng vạng nàng nhìn thấy hắn
đến giờ, nàng rất bình tĩnh, còn để hai đứa nhỏ nhận hắn.
Trịnh Tuân muốn ôm nàng, vừa rồi vì e ngại hài tử nên hắn luôn kiềm
chế, hiện tại lòng hắn kiên định, duỗi tay ôm Lục Nhi ngồi trên đùi mình.
Trịnh Tuân cũng không phải là một thư sinh nho nhã yếu đuối, hắn ôm
nàng thật chặt. Lục Nhi sợ bọn trẻ thức giấc, liền chộp vai hắn: “Trịnh
Tuân ngươi muốn làm gì?”
“Lục Nhi, ta thật sự rất nhớ nàng!” Hắn vùi mặt ở sâu trong cổ nàng mà
ngửi, miệng hắn hé mở cắn lấy da thịt trên cổ nàng, vừa gặp vừa mút.
Lục Nhi nghiêng người để lẩn trốn, nhưng rốt cuộc vẫn ở trong ngực
hắn: “Nàng đã chịu khổ nhiều rồi, Lục Nhi, nàng hãy tin ta một lần, sau
này ta sẽ che chở cho nàng!”
Hắn nhẹ liếm vành tai của nàng, chóp mũi cọ cọ lên mặt nàng. Mặt Lục
Nhi bị gió thổi nhiều, có hơi khô ráp, không giống như ngày xưa, chỉ cần
dùng sức một chút là sẽ để lại dấu vết.
Lục Nhi đương nhiên cũng không vui mấy với lời của hắn. Mỗi ngày của
nàng trôi qua thật sự rất tốt, hiện giờ nàng có bạc, có đất, có chỗ nào mà
khổ, cũng không cần ai khác che chở.
Nhưng hắn cứ chạm vào nàng từng chút, từng chút như vậy, ý niệm trong
thân thể nàng lại bị hắn câu dẫn.
Vốn đã là nữ nhân 21 tuổi rồi, người ở nông thôn thành hôn sớm thì hài
tử đều đã bảy tám tuổi rồi, trước kia nàng cùng hắn lăn lộn trên giường,
giờ đây mùi vị dần dần lan tới.
Lúc trước những phụ nhân xung quanh nói chuyện với Lục Nhi, bởi vì
nàng là quả phụ, bọn họ cũng chẳng ngại nói đến chuyện kia, còn nói ra
ướt cả giường.
Khả Khả: Tới nữa rồi đó, chắc lại thêm 1 đứa nữa quá.