Bà tử Trịnh Tuân tìm về Lục Nhi không chịu, hắn liền để bà ở sau nha
huyện, thành phẩm bà chế tạo được đưa cho Trịnh Tuân, còn nàng lấy từ
hắn.
Hôm nay Trịnh Tuân vẫn đến rất muộn, giống như lời Lục Nhi nói, hắn
thật sự rất chăm chỉ. Buổi tối dạy Nguyên Nhi học chữ, Lục Nhi đứng ở
sau hắn nhìn thấy vài sợi tóc bạc trên mái tóc đen của hắn.
Năm nay hắn chỉ mới hai mươi bốn, chưa có việc gì phải dùng đến tuổi
tác, ngày hắn bạc đầu còn xa lắm, nên nàng biết cái này là hắn suy nghĩ
nhiều mà nên.
Bên kia Trịnh Tuân chỉ vào chữ “Nguyên” trên giấy nói với Nguyên Nhi:
“Nguyên có nghĩa là ban đầu, con là hài tử đầu tiên của cha mẹ, cha mẹ
kỳ vọng rất cao ở con cho nên mới lấy tên này cho con.”
Nguyên Nhi cái hiểu cái không gật đầu.
“Cha, vậy còn con thì sao?” Nguyệt Nhi chưa đến tới hông hắn đã rụt rè
kéo bào sam ngửa đầu nhìn hắn.
Tiểu nữ nhi giọng nói ngọng nghịu, nếu không để ý thì không thể nghe
được nó nói gì.
Lục Nhi nghe vậy trên mặt liền hiện lên vài phần xấu hổ, Nguyệt Nhi là
tên nàng lấy bừa.
Trịnh Tuân dịu dàng nhìn vào mắt Lục Nhi, cúi người ôm tiểu cô nương
bế lên, đổi tờ giấy khác viết lên chữ “Nguyệt”, nói: “Nguyệt Nhi xem,
đây là tên của con, Nguyệt là “mâm ngọc”, Nguyệt Nhi là bảo bối quý
giá của cha mẹ”!
Hai đứa trẻ và cả Bàng Lục Nhi đều đưa ánh mắt sùng bái về phía hắn.
Lục Nhi không có bản lĩnh nói ra một đống đạo lý lớn lao đến thế.
Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi không hổ là con của Trịnh Tuân, hai đứa tập
viết so với Lục Nhi năm đó nhanh hơn nhiều, mới qua hai tối mà đã có
thể xiêu xiêu vẹo vẹo viết được tên của mình và muội muội, Nguyệt Nhi
cũng có thể viết được một hai chứ, còn Lục Nhi miễn cưỡng có thể nhận
dạng được chữ.
Lục Nhi ôm hai đứa nhỏ về nhà chính để dỗ ngủ, Trinh Tuân vẫn đứng ở
trong sân gọi Hỉ Thước lại.
“Ngươi đi cho hai đứa nhỏ ngủ!”
Kỳ thật là không nói tới hộ nhà quan, chỉ là địa chủ hơi giàu có một chút
cũng không có lý nào con cái theo cha mẹ đi ngủ, đều có nha hoàn, bà tử
canh chừng cả.
Bàng Lục Nhi chỉ có thói quen của gia đình bình thường, nàng kéo Trịnh
Tuân lại: “huynh muốn làm gì?”
“Lục Nhi, ta có lời muốn nói với nàng.” Trịnh Tuân cúi đầu nhìn Lục
Nhi.
Lục Nhi nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng thầm nghĩ bản thân mình cũng có
chuyện muốn nói với hắn, cho nên không từ chối nữa.
Trịnh Tuân đưa Lục Nhi về phòng mình ở, nét mực trên giấy khô khốc
còn đặt ở trên án.
Không ngờ được việc hắn nói đến là dạy Lục Nhi viết chữ, công việc của
Lục Nhi hiện tại càng mở rộng, những cách thủ công ngày xưa thật
không đủ dùng, nói đúng hơn là dùng dấu gạch để đếm số thật sự rất mất
thời gian.
Càng không nói đến tất cả khế ước đều nhờ người khác xem họ, mỗi lần
đều phải tốn tiền, chi tiền nhiều quá Lục Nhi đau lòng.
Dạy hài tử khác với dạy thê tử.
Dạy hài tử là vừa đấm vừa xoa.
Dạy thê tử là thú vui khuê phòng, không được có chút nặng lời nào.
Lục Nhi ngồi ở trên ghế, Trịnh Tuân ở phía sau đưa tay nàng dạy nàng
viết từng nét một, trước tiên là dạy viết tên nàng sau đó là bắt đầu đến
những số đơn giản nhất.
Thời gian trôi qua mau, bất giác đã nửa đêm.
Trịnh Tuân viết chữ rất đẹp, người đương thời rất thích nét chữ phiêu
dật, phóng khoáng, mà dưới ngòi bút của hắn nét chữ như rồng bay
phượng múa.
Mười mấy năm sau, bảng chữ mẫu của Trịnh thừa tướng là thứ ngàn
vàng khó cầu, mà nay người này lại cầm tay thê tử dỗ dành: “Ta bớt thời
giờ viết bảng chữ mẫu ra, nàng với Nguyên Nhi, Nguyệt Nhi nhìn theo
mà viết lại.”
“Không cần đâu, huynh còn nhiều việc!”
Không sao!”
Lục Nhi ngồi ngay ngắn trước bàn, nhìn theo chữ viết của hắn vẽ lại, nữ
nhân có khả năng đã gặp qua rồi thì không thể quên này lại vô cùng
nghiêm túc học hành, ngọn đèn dầu lay động soi sáng trên gương mặt
nàng, khiến nàng càng thêm động lòng người.
Trước kia, thắp đèn vào ban đêm là điều gì đó rất xa xỉ, hiện giờ mỗi
gian nhà nàng đều đốt đèn, đối với nàng không khó khăn gì đừng nói chi
đến đại địa chủ trịnh Tuân.
Lục Nhi không rõ lắm, thôn Thạch Ma có hơn phân nửa là đất của Trịnh
Tuân, mọi chuyện trong mộng hắn đều đã trải qua, ngay cả Lục Nhi cũng
nhìn thấy chỗ kia thích hợp để buôn bán, huống gì Trịnh Tuân