Tốt xấu gì Trịnh đại nhân cũng còn lại chút liêm sĩ lễ nghĩa, lúc Bình Nhi
bốn tháng, bắt đầu tập ngồi, hắn cũng “cai sữa”.
Ngoại trừ kinh doanh cá, ở huyện Yển Thành này, Lục Nhi còn mở cửa
hàng, ban đầu chỉ làm cá lát, những món linh tinh từ cá, sau tăng thêm
bánh, thịt dê, thịt heo, kiệu, rau hẹ, đương nhiên không thể thiếu rượu
các loại… dần dần hình thành nên dáng dấp một quán ăn.
Chưởng quầy của quán ăn này nghe nói hình như là nghĩa muội của
huyện thái gia phu nhân, mùi vị rất được, cũng coi như không có trở ngại
gì. Huyện Yển Thành tuy lớn nhưng không giống Kinh thành người đến
người đi tấp nập, khách khứa vãng lai nhiều.
Những thực khách đó đâu biết rằng những lát cá bọn họ ăn đều tự tay
huyện thái phu nhân ở sau bếp xắt.
Lục Nhi không chỉ muốn dừng ở cái nhà hàng này, nàng chưa quên Trịnh
Tuân đã từng nói thôn Thạch Ma kia sớm hay muộn cũng trở thành nơi
phồn hoa nhất Yển Thành này, thậm chí có thể so với Kinh thành, nàng
đang có dự tính đưa cửa hàng đặt ở đó.
Hi Hoà năm thứ mười hai.
Vì hai năm trước tuyển đinh, trưng dụng đất ở thôn Thạch Ma mà nơi
đây hao tổn nguyên khí, đến giờ mới ổn. Cuối thôn đang dùng toà nhà
của quan phủ sửa thành kho lúa để làm bến tàu trung chuyển, trục đường
chính bắc nam còn rộng hơn trong thị trấn.
Ban đầu, người dân trong thôn còn chưa cảm thấy được gì, đợi đến khi
thuyền đi bắc nam nhiều, người ghé thôn tá túc, ăn cơm dần đông lên.
Người thông minh sẽ nhìn thấy cơ hội, vài hộ dân trong thôn Thạch Ma
liền sửa nhà của mình thành quán ăn hoặc phòng trọ, ai có tiền hơn thì
trực tiếp xây dựng phòng trọ ở ven đường.
Đều là nhà mình hoặc là cơ ngơi đi mua lại, sau khi xây dựng phòng ốc
xong bọn họ có thể lên trình báo quan phủ.
Trong mắt dân làng, Trịnh đại nhân ngày thường mặc kệ chuyện đời cuối
cùng cũng được nhờ. Hắn phân phó cấp dưới không được bỏ sót công
văn nào.
Người trong thôn nhìn nhau làm việc, thấy người làm ăn phát đạt cũng
bắt chước làm theo.
Nhất thời giá đất ở huyện Yển Thành phát sốt.
Lúc trước đất của Lục Nhi ở kênh đào đều bị trưng dụng, nàng còn có
mười mẫu đất ở cuối thôn, vị trí không được đẹp lắm, nghe Hỉ Thước nói
có người bên ngoài tới hỏi, muốn mua mỗi mẫu giá ba mươi lượng.
Tạm thời Lục Nhi không có ý định bán đất, thật ra nàng muốn mua ở gần
tuyến đường chính, chỉ là nàng không thể ra mặt, nàng lén dặn tiểu nhị
trong tiệm đến thôn Thạch Ma tìm, Lí Chính nói những mẫu đất thừa đó
đều đã có chủ.
Cụ thể là ai thì hắn không biết, chỉ thấy mỗi năm đều có người đến thu
tiền thuê đất.
Không tìm được người mua bán, Lục Nhi hết cách đành gọi thợ xây
chuẩn bị xây dựng phòng trọ ở cuối thôn kia.
Lục Nhi bận rộn nhiều ngày, buổi tối lúc nàng đang xem bản vẽ, Trịnh
Tuân liếc mắt cười nói: “Lục Nhi nhà ta muốn làm thợ xây sao?
Lục Nhi mở to mắt: “Thợ xây tiền nhiều, nếu ta là nam nhân, không
chừng đã ra ngoài làm giường đất cho người ta!”
Tay nghề làm giường đất của nàng không tồi, nhưng làm một cái giường
phải mất vài ngày, phần lớn là ở lại nhà người ta, Lục Nhi không cách
nào tiếp nhận được cho nên mới đi kinh doanh cá.
Lục Nhi đưa bản vẽ cho Trịnh Tuân xem: “Lúc trước không phải chàng
có đề cập đến chuyện Thôn Thạch Ma sao, hai ngày trước ta có đến xem,
chỗ đó giờ cũng không tồi, ở cuối thôn ta có mười mẫu đất, tuy vị trí
không đẹp nhưng cũng kết nối được, ta muốn san bằng chỗ này!”
“Quan gia xây dựng kho lúa ở đây, sớm muộn gì cũng xuất hiện khách
thương của bến tàu!”
“Nhưng mà tuyến đường chính này không tồi, mà không biết ai là chủ, ta
muốn thương nghị để mua lại, tiểu nhị trong tiệm đã đi dò la nhiều lần
cũng không hỏi được gì!” Lục Nhi nói.
Trịnh Tuân nghe vậy, hắn nhìn Lục Nhi với ánh mắt kì lạ.
“Lục Nhi?”
“Hả?”
“Ta cho nàng khế đất, nàng chưa từng xem qua phải không?” Trịnh Tuân
mở miệng.
Vì là đồ của Trịnh Tuân nên Lục Nhi không để ý tới, tiền thuê đất có
người làm xong rồi giao cho nàng, mỗi năm đối chiếu hai lần là được rồi.
…
Nàng chưa hề nghĩ tới, đại địa chủ kia lại là Trịnh Tuân.